2013
Chương 41 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#40. Trường không(1)
(1) Bầu trời bao la.
Lúc này tại doanh trại lâm thời của đội Cơn lốc,
“Đội trưởng, tôi thấy chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc với nhau.” – Mông Phong chuyền qua một điếu thuốc.
Lại Kiệt đón điếu thuốc, ngồi dạng chân trên ghế gấp Mazar(2), chống tay lên đùi, bên cạnh có một con ngỗng hoang lạch bạch đi tới đi lui, miệng nó còn ngậm miếng giấy quỳ, dáo dác ngó quanh quất.
(2) Ghế Mazar: nhỏ gọn và tiện mang theo, khuyến mãi thêm tướng ngồi bảnh tỏn
1
Lại Kiệt xoa xoa đầu con ngỗng, thờ ơ đáp: “Nói.”
Mông Phong liền tiếp: “Là vầy, vợ của anh hy sinh, tôi đây cũng thấy rất đáng tiếc. Nhưng anh không thể vì mất vợ rồi mà đi ngăm nghe vợ người khác chớ.”
Lại Kiệt phản bác: “Chả phải hai người đã chia tay rồi à? Chính mồm cậu bảo anh có thể theo đuổi người ta còn gì, hơn nữa anh đã có vợ đâu nào? Anh đây vẫn còn độc thân nhá.”
Mông Phong bao biện: “Tại hồi trước tôi tưởng anh đùa, nên cũng nói chơi cho vui vậy. Trên quả đất này có biết bao nhiêu là kỹ sư máy, anh không thể… Anh biết mà, em ấy vẫn còn yêu tôi, anh tội tình gì phải như thế? Đã không chiếm được cơ thể em ấy, lại không có được cả trái tim, sau cùng vẫn tự làm tổn thương bản thân mình thôi.”
Lại Kiệt: “…”
Mông Phong: “…”
Lại Kiệt: “Thực lòng mà nói, đội phó Mông này, sao anh chẳng thấy người ta thích cậu chút nào nhở, mà nữa, cậu cũng có thích người ta đâu, suốt ngày nhây đi nhây lại hai người đã chia tay chia chân.”
Mông Phong tằng hắng một tiếng, rồi tiếp: “Ờ anh nói đúng đấy, quả thiệt là tôi chẳng thương gì em ấy nữa, dưng mờ em ấy vẫn khăng khăng không chịu cắt đứt với tôi. Giờ mặc kệ em ấy thích sao cũng được, tôi đây chỉ muốn tốt cho anh thôi, người như em ấy á, anh mà yêu phải nhất định sẽ hối hận đấy…”
Lại Kiệt nghiêm túc rằng: “Không sao hết, nếu cậu từ bỏ rồi, cứ để anh thay cậu đi an ủi em ấy.”
Mông Phong: “Tự tôi biết đi an ủi, anh đừng ép tôi bạo lực lên nhé, đội trưởng.”
Lại Kiệt: “Cậu mà đánh bây giờ thì con ngỗng này sẽ bị dọa bay mất.” – Dứt lời bèn vươn tay rút mẩu giấy quỳ từ miệng con ngỗng đương quạc quạc kêu, nhìn thử một chút rồi lật bảng màu ra so sánh – “Tối nay cả bọn nhịn đói hết đấy.”
Mưa lất phất bay, Lưu Nghiễn đứng dưới tháp tín hiệu, thử điều chỉnh máy thu sóng trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên.
Tiết trời vẫn se se lạnh, cậu mặc thêm một chiếc áo khoác có nón màu đen, tóc tai đẫm ướt, sắc mặt hơi tái.
Cơ thể cậu vốn không cường tráng bằng Mông Phong và Lại Kiệt, lúc trước một mạch chạy trốn chết, mãi đến lúc tới được thị trấn Vĩnh Vọng thì điều kiện ăn ở mới được cải thiện tốt hơn. Rời khỏi căn cứ ở vùng biển Quốc tế, gia nhập vào đội Cơn lốc thì ngày ngày chỉ có bánh quy thịt hộp với viên vitamin, cậu cũng khó lòng gượng được, sắc mặt tái nhợt ốm yếu thấy rõ.
“Người ta vì cậu, không quản ngàn dặm xa xôi lặn lội đến chỗ chúng ta chịu khổ, chẳng lẽ cậu không xót chút nào sao?” – Lại Kiệt hỏi.
Mông Phong bước về phía Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi thẳng.
Mông Phong gọi với theo: “Anh có chuyện muốn nói với em, đứng lại đó!”
Lưu Nghiễn: “Trung sĩ Mông Phong à, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, chả có sức để cãi vả với anh đâu, hơn nữa tôi đây là Thượng sĩ mà anh chỉ là Trung sĩ thôi nhé, anh hô tôi đứng lại thì tôi có thể tát tai anh bất cứ lúc nào đấy, cảm ơn.”
Lưu Nghiễn leo lên xe, chui vào chỗ của mình, quần áo ướt lạnh dán rịt vào người, phía đối diện Văn Thư Ca ngồi ôm một chân, đang tán chuyện phiếm cùng Lý Nham.
Lý Nham cho Văn Thư Ca xem hình chụp cất trong ví tiền của mình: “Cậu nhìn này, đôi mắt của Phong Hoa rất đẹp, trong veo à.”
“Ừa.” – Văn Thư Ca đáp – “Người cũng rất tốt, lại dịu dàng nữa, mừng cho anh.”
Lý Nham cười cười: “Giờ không biết dạy dỗ thế nào rồi, cô ấy thích trẻ con với động vật nhỏ, rất có lòng nhân ái. Phải không, Lưu Nghiễn?”
Lưu Nghiễn đáp: “Phong Hoa được yêu thích lắm đấy, mà cũng có thể vì trong trấn Vĩnh Vọng có ít nàng trẻ trung xinh đẹp quá.”
Văn Thư Ca thản nhiên rằng: “Tương lai sẽ là một người mẹ tốt, đứa trẻ nào được làm con của hai người thật hạnh phúc.”
Rồi không ai nói thêm nữa, Lý Nham lẩm nhẩm hát, Lưu Nghiễn thì vừa đói vừa lạnh, cậu rúc vào trong góc hệt như một con mèo sũng nước.
Mông Phong leo lên xe ra tiếng hỏi: “Sao em không thay đồ đi?”
Lưu Nghiễn: “Hôm bữa giặt xong cất trên xe vật tư, giờ mất luôn rồi, a Văn, lấy giùm tôi cái chăn với.”
Văn Thư Ca rướn người kéo cái chăn ở trên nóc xe xuống ném cho cậu, Lý Nham chợt nói: “Đó là chăn của thằng Út thì phải, hình Doreamon đấy, hồi trước thằng nhỏ tự mang theo.”
Mông Phong hơi chướng mắt, giơ chân đá văng cái chăn, khom người cởi đồ của mình, đoạn giữ lấy Lưu Nghiễn toan lột phăng áo khoác của cậu ra.
“Làm cái gì đấy?!” – Lưu Nghiễn gắt – “Đừng giở trò dê xồm nhá!”
Hai tên ở giường bên kia phá lên cười, Mông Phong cởi nốt áo ba lỗ, chìa ra: “Thay đi, kẻo cảm lạnh bây giờ.”
Trên bờ ngực trần của hắn lộ ra tấm thẻ inox, Lưu Nghiễn đã từng thấy dạng thẻ như vậy, là thứ dùng để xác nhận thân phận khi hy sinh. Dùng một sợi dây mảnh đeo tấm thẻ inox lên cổ, những anh lính nhập ngũ thường thường vẫn để nó ngoài áo, nhưng Mông Phong lại giấu vào trong ngực.
Mà xỏ cùng tấm thẻ inox chính là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóng lánh.
Mông Phong lại nói: “Đói lắm phải không, ăn chút chocolate lót dạ đi.”
Lưu Nghiễn tròng áo của Mông Phong vào người, rộng rinh mà lại rất ấm, còn vấn vít độ ấm cơ thể hắn và cả mùi vị thân thuộc.
Lưu Nghiễn: “Vốn cũng hư rồi, nhưng được tôi sửa lại, sao cậu không sửa chúng đi?”
“Qua đằng này!” – Mông Phong tức tối hét – “Hai người chạy nhầm hướng rồi!!”
Lưu Nghiễn và Tiểu Quân đồng thời khụy chân trước xuống rồi xoay ngược người lại, bám gót Mông Phong chạy ra đường băng sân bay.
Lại Kiệt chạy sau chót, Văn Thư Ca nhắm bắn một phát súng bể nát đầu con zombie vọt ra dưới chân cầu thang, lại nói: “Tôi không biết Lưu Nghiễn cũng lắm lời thế đấy…”
Tiểu Quân: “Tôi chẳng dám gỡ bậy gỡ bạ, tại sếp bảo mỗi cái máy huy hiệu trị giá những mười lăm ngàn Đô la Mỹ, làm hư đền không nổi đâu…”
Lưu Nghiễn: “Thật ra phần lớn huy hiệu bị hư là do hai mạch khuếch đại hoặc bị đoản mạch(chập mạch), cậu chỉ cần tháo ra rồi sửa bản mạch lại một chút, rồi hàn cầu chì, sau này nếu còn hư nữa thì thay cầu chì là được. Nhưng phải gắn cho chặt vì khi mấy người kia chạy nhảy dễ dàng bung ra khiến mạch bị đứt…”
Tiểu Quân: “Tại tôi đâu rành bên điện tử, tôi học lý luận Vật lý mà… Sau này anh chỉ tôi sửa một lần nha…”
Mông Phong cắt ngang: “Có biết là đang chạy trối chết không hả?! Hai người đừng tám chuyện nữa coi! Muốn banh đầu rồi đây này!!”
Bốn tay đội viên yểm hộ hai tên kỹ sư máy lao vụt ra đường băng, Lại Kiệt xoay người tung lựu đạn rồi thét lên: “Nằm xuống!!”
Ai nấy đều bổ nhào nằm sấp xuống, quả lựu đạn phá đứt cầu thang lên máy bay, Tiểu Quân quỳ rạp trên đất vẫn thao thao: “Anh tới Lệ Giang bao giờ chưa?”
Lưu Nghiễn đáp: “Chưa, khi tốt nghiệp cấp ba định đi với Mông Phong, mà cãi nhau nên…”
“Anh nên tới đó một lần, tuy là du khách zombie hơi nhiều, nhưng cảnh vật đẹp lắm…” – Tiểu Quân luôn mồm – “A! Sếp ơi sếp!! Mừng quá đi mất!!!”
Cái thang lên máy bay kia gãy đứt đoạn ở giữa, khiến ba đội viên Thiên Lang té rớt xuống đất.
“Tôi sắp đánh sập cái cửa đó rồi chứ bộ!!” – Vương Dương oang oang – “Coca ở đâu ra vậy? Cho tôi miếng với!!”
Lại Kiệt túm cổ áo Tiểu Quân, lôi cậu ta ném qua cho Vương Dương, bàn giao: “Hốt bà Tám của đội anh về đi, tôi sắp phát khùng rồi đây.”
Mông Phong ném súng qua, thành viên đội Thiên Lang đón lấy, Vương Dương và Lại Kiệt bắt đầu bàn chuyện rút quân, đội viên vừa nhận được súng liền gấp rút chạy bổ về phía đường băng, bầy zombie ở lầu một dần bủa ra từ cổng đăng ký số bốn.
“Đi hướng nào! Có nhiên liệu không?” – Lại Kiệt hô lên.
Vương Dương đáp: “Có! Mới nãy đã đổ đầy dầu rồi, bên kia có một chiếc Dash 8(8), lúc quay về đón Tiểu Quân thì bị vây nhốt!”
(8) Dash 8: Một dòng máy bay chở khách tầm trung, từ 37-80 ghế, chi tiết tham khảo tại đây
“Đi đi đi!” – Lại Kiệt giục – “Mấy người K1 các anh chắc phải biết lái máy bay chứ… Nhanh lên! Đừng để Lưu Nghiễn với Tiểu Quân sáp vào nhau! Sẽ bị dạy hư mất!”
Mông Phong túm chặt Lưu Nghiễn, ghé sát vào tai cậu hét lên: “Không được chơi với thằng đó!”
Mọi người guồng chân chạy về chiếc Dash 8 chở khách cỡ nhỏ nằm giữa đường băng phía xa. Lại Kiệt tung ra ba sợi móc cáp móc lên cửa khoang máy bay, Lưu Nghiễn và Tiểu Quân chưa được huấn luyện, mỗi người chậm chạp bò lên một sợi, những người còn lại gấp rút leo lên sợi còn lại, sau khi thu cáp thì tự giác kéo kỹ sư máy của đội mình vào cabin, nhanh nhẹn đóng cửa.
Lũ zombie chen trong sân bay nhất loạt túa về đường băng, Vương Dương ngồi trên cabin trước, hỏi gấp: “Ai biết lái máy bay! Xung phong một người đi!”
Mông Phong: “Đừng dòm tôi, tôi không biết đâu, hồi đi học lơ mơ không nghe giảng.”
Lại Kiệt ra tiếng: “Cứ thử xem sao, trước kia học được gì anh trả lại cho huấn luyện viên hết sạch rồi.”
Lại Kiệt ngồi trên ghế phó lái, Vương Dương lần lượt ấn lên một đống nút, cánh quạt gầm rú quay vút, Tiểu Quân còn đương bận rộn lục lọi đồ ăn trong khoang phi hành đoàn, một tay đội viên Thiên Lang thản nhiên tóm lấy cổ áo của cậu ta rồi ném vào chỗ ngồi, cấp tốc cưỡng ép cài chặt dây an toàn cho cậu ta.
Máy bay ầm ầm khởi động, bản đồ điện tử sáng lên, đèn trong cabin tắt phụt, âm thanh điện tử réo vang, chiếc máy bay bắt đầu lướt đi trên đường băng.
Tiểu Quân: “Woa woa woa!! Nhiều zombie quá đi, trời đất ơi, ban nãy đâu thấy nhiều dữ vậy, chắc là hành khách đi máy bay, bệnh dịch bùng phát ở sân bay…”
Lưu Nghiễn lịch sự đáp lời: “Ừa… cũng có lý.”
Hai người ghé vào tay vịn nhìn xuống cửa kính, quan sát bầy zombie đông nghịt bên dưới. Máy bay nổ ầm một tiếng, lao vút qua đỉnh đầu bọn zombie, bánh xe của phi cơ đâm gãy đỉnh tháp phát sóng, xông vào tầng mây, bay ra biển Đông Nam mênh mông.
Lưu Nghiễn kéo cái bàn nhỏ ở tay vịn ra, phóng mắt nhìn lên nóc khoang máy bay, đoạn mở cánh cửa nhỏ trên đỉnh khoang ra, lấy xuống một hộp dụng cụ.
Bên trong có một cái tua vít đơn giản, cờ lê nhỏ, kìm, búa và một cây kim khâu, Lưu Nghiễn rút kim ra, chà xát ngón tay ra hiệu: “Đưa cái huy hiệu cho tôi.”
Cậu nhận máy huy hiệu của đội Thiên Lang, để lên bàn nhỏ bắt tay sửa chữa, tiếp đó lấy sợi vàng ròng trong túi áo ra, bẻ lấy một đoạn để làm cầu chì, cậu gắn vào huy hiệu rồi nói: “Xài tạm đi, sau khi về cậu đổi cái cầu chì khác là được.”
Tiểu Quân: “A, thì ra là vậy, hiều rồi hiểu rồi, lần sau tôi sẽ… Anh cũng dạn tay ghê nhỉ, linh kiện mắc tiền vậy cũng ném luôn…”
Lưu Nghiễn chú tâm sửa chữa, chỉ gật gật đầu, trên ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương vừa mới đeo lại, viên kim cương lóng lánh phản xạ ánh Mặt trời rực rỡ ngoài cửa kính.
“Các anh sướng thật đấy.” – Tay đội viên Thiên Lang nói với Mông Phong – “Kỹ sư máy của đội anh rất kiệm lời.”
“Đúng đấy.” – Mông Phong thản nhiên đáp – “Ba tôi đặc biệt phái cậu ấy đến cho tôi mà, anh biết đó, trên đời này, không ỷ lại mấy mối quan hệ thì khó sống lắm.”
Mấy người kia nhất tề ném cho Mông Phong ánh mắt khinh bỉ kẻ con ông cháu cha.
.
.
.
End #40.