2013

Chương 48 :

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


#47. Trường dạ…



Toàn thể tiểu đội đã trở lại Phòng điều khiển Trung tâm, di chứng điện giật của Mông Phong đã bớt đi, song cần cổ vẫn không tự chủ được mà rụt lại co quắp.



Trong không gian sáng trưng như ban ngày, cả bọn vây quanh bàn điều khiển, Lại Kiệt nói: “Mọi người vịn chắc vào, chúng ta sắp đảo lộn rồi đấy.”



Lại Kiệt rút thẻ căn cước của Trịnh Phi Hổ ra, quẹt qua đài điều khiển bị đảo ngược trên cao, đoạn ngẩng đầu báo mật khẩu an toàn.



Giọng nữ điện tử của hệ thống vang lên: “Đã chứng nhận thân phận, Huấn luyện viên K3 thuộc Mặt trận trung ương – Thượng tá Trịnh Phi Hổ, xin hãy nhập chỉ thị của ngài.”



Lại Kiệt nói: “Khu số Sáu bị tấn công đột ngột, hãy kiểm tra thiệt hại.”



Giọng nữ hệ thống: “Đã kiểm tra, sự cố nghiêm trọng. Kiến nghị tiến hành những thao tác sau, thứ nhất: Đóng lớp tường ngăn nước biển thứ hai, khởi động thoát nước ở khu Đông.”



“Thứ hai: mở máy bơm nước ở khu Tây, đồng thời tăng cường hệ thống trọng lực và buồng xoáy.”



“Thứ ba: khởi động túi khí cứu nguy, phục hồi xoay ngược. Tách bỏ phòng điều khiển phản xung lực.”



Lại Kiệt tiếp: “Đã chuẩn bị xong?”



Giọng nữ điện tử: “Đang kiểm tra hệ thống điện lực, xin chờ giây lát.”



Những tia sáng xanh đỏ đan nhau chằng chịt, hiển thị trình độ hư hại của toàn bộ Khu số Sáu, tiếp đó, bản đồ địa hình được tái hiện trên vách tường nhờ sóng âm sonar, xung quanh là đáy biển chập chùng và núi đồi nhấp nhô.



Lại Kiệt nói: “Bắt đầu đi.”



“Chưa được.” – Lưu Nghiễn lập tức bảo – “Xóa bỏ mệnh lệnh, chọn phương án sửa chữa.”



Giọng nữ hệ thống: “Xin hãy nhập bộ phận cần sửa chữa.”



Lưu Nghiễn: “Chỉ thị cuối cùng, tách bỏ phòng điều khiển phản xung lực.”



“Là sao?” – Lại Kiệt quay đầu hỏi.



Lưu Nghiễn ra hiệu bảo anh ta đợi một chốc, cậu ngừng thở, cho tới khi thanh load hiển thị 100%, giọng nữ hệ thống lại vang lên: “Không có phương án tốt hơn.”



Lưu Nghiễn: “Hãy tìm phương án giải quyết thứ cấp.”



Giọng nữ hệ thống: “Không có.”



“Vậy là sao?” – Lại Kiệt nói – “Cứ bắt đầu đi.”



Lưu Nghiễn chầm chậm gật đầu, Lại Kiệt tiếp lời: “Tiến hành phương án.”



Lại Kiệt phát khẩu lệnh lần hai, vài giây thinh lặng trôi qua, giọng nữ hệ thống cất lên: “Thao tác mở phanh an toàn của phòng phản xung lực đã thất bại.”



Lưu Nghiễn nói: “Cưỡng chế khởi động.”



Giọng nữ hệ thống: “Điều kiện không đầy đủ, thông tin gián đoạn, không có cách nào cưỡng chế khởi động.”



Lưu Nghiễn: “…”



Đến lúc này mọi người đều phát giác tình hình bất thường, sau rốt Lưu Nghiễn quyết định: “Giữ lại phòng phản xung lực, cưỡng chế khởi động dưới hình thức tự hủy.”



Giọng nữ hệ thống: “Cảnh báo, cảnh báo, vị trí hiện nay đang ở sát mép rãnh biển, sau khi khởi động hình thức tự hủy, Mặt trận trung ương sẽ bị mất cân đối và rơi vào rãnh biển, căn cứ theo tốc độ rơi tính toán, túi khí không thể bung ra, sẽ bị chìm vào đáy rãnh biển.”


Lại Kiệt mới tóm được Văn Thư Ca đã bất ngờ bị cậu xoay chỏ đánh mạnh vào thái dương, cứ thế ngất đi, Văn Thư Ca đỡ lấy Lại Kiệt rồi chầm chậm đặt anh ta nằm dưới đất.



“Lưu Nghiễn! Tạm biệt nhé! Tôi đã được chuộc tội của mình rồi!” – Văn Thư Ca từ xa hô vọng tới – “Lý Nham! Chúc hai người tân hôn hạnh phúc! Anh phải đối xử thật tốt với Phong Hoa đấy! Sếp! Mông Phong! Hãy cố gắng lên!!”



Lưu Nghiễn cũng thét hỏi: “A Văn! Cậu vừa biến ảo thuật đúng không?!”



Khoảng khắc đó mọi người đều vỡ lẽ, song Văn Thư Ca đã chạy thẳng vào phòng tua bin.



“Dòng chảy năng lượng của phòng tua bin đã khởi động.”



Trong chớp mắt bùn cát ở đáy biển cuốn lên mù mịt, tất cả máy bơm nước đồng loạt quay tròn, chấn động rền vang.



Mặt trận trung ương bị vùi trong đáy biển lần thứ hai thong thả đảo ngược, hơn phân nửa tòa nhà lọt vào ranh giới rãnh biển, sàn nhà nghiêng dần về phía Tây, khi toàn bộ Khu số Sáu trở vừa mình thì lại lập tức rơi vào rãnh biển hun hút.



Phong Hoa choàng tỉnh.



Phản lực của phòng tua bin đã được phát động.



Toàn bộ Khu số Sáu chậm rãi rơi dần xuống lòng rãnh biển sâu không thấy đáy, tua bin ra sức quạt nước tạo lực đẩy ngược cho gã khổng lồ này, đèn pha vụt mở, chiếu sáng cả lòng biển trong bán kính mười dặm.



Khu số Sáu vẫn tiếp tục rơi xuống không ngừng, sáu túi khí to lớn ở tầng dưới cùng dần dần thổi phồng lên, trông như chiếc dù nhảy trắng tinh, lại càng giống quả khí cầu khổng lồ đang bay đến tận cùng thế giới.



Văn Thư Ca ấn lên cái nút cuối cùng, phát ra một tiếng nổ ầm, toàn thể lòng biển theo đó mà chấn động run rẩy. Phòng tua bin phun ngược ra một luồng khí, đẩy mạnh Mặt trận trung ương lên cao, còn nó bị tách ra và rơi dần xuống rãnh biển đen ngòm.



Văn Thư Ca đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta đi tới sát mép phòng tua bin, đứng bên cửa sổ thủy tinh mở quyển kinh thánh ra, nhìn vào lá thư màu trắng kẹp ở giữa với những con chữ xinh đẹp nắn nót, tiếp đó cậu ngẩng đầu, dõi theo Khu số Sáu đương chậm rãi bay lên mặt biển.



“A Văn.” – Lưu Nghiễn khẽ giọng thốt – “Tạm biệt.”



Thanh âm của Văn Thư Ca vọng lại từ máy liên lạc: “Đừng nói cho cô ấy nhé, tạm biệt anh, Lưu Nghiễn.”



Phòng tua bin lọt thỏm vào rãnh biển, máy liên lạc mất tín hiệu, chỉ sót lại tiếng rè rè ngắt quãng của luồng điện, sau cùng dứt hẳn.



Ngày 13 tháng 5 năm 2013,



A Văn chỉ mới 21 tuổi đời, dùng chính sinh mạng của mình để trình diễn màn ảo thuật cuối cùng. Vị ảo thuật gia vĩ đại nhất trong lịch sử đã hạ màn đầy hoa lệ, rời bỏ chúng tôi mà một mình tiến vào lòng biển giá buốt cô quạnh.



Khi tôi muốn lật tẩy màn ảo thuật đó, thì cậu lại khẩn cầu tôi “Đừng nói bất cứ điều gì”, và giao lại một lá thư.



Trong thư cậu viết, thật lâu về trước, cậu vì nghe lệnh của Lâm Mộc Sâm mà hại chết hai người, tên của họ a Văn còn nhớ rõ, trong lòng bứt rứt không yên, may nhờ có Phong Hoa khuyên bảo cậu.



Trên thế giới này cậu đã không còn người thân, cậu ghi lại tên tuổi, cầu xin Mông Kiến Quốc nghĩ cách tìm kiếm gia quyến của hai người kia – Nếu những người này còn sống, thì chia số tiền trợ cấp ít ỏi của cậu làm hai phần rồi gửi cho họ, đồng thời thay mặt cậu tạ lỗi cùng họ.



A Văn, hãy yên lòng ra đi, cậu không chỉ chuộc tội của mình, mà còn vĩ đại hơn bất cứ người nào trong số chúng tôi.



Trò ảo thuật của cậu tuy chỉ có năm viên giấy nhỏ, nhưng tôi nguyện ghi khắc trọn đời màn trình diễn tráng lệ nhất xưa nay.



Giây phút cậu mở tay ra, ký hiệu trên giấy như hóa thành trăm vạn đóa pháo bông nở rộ giữa màn đêm. Khi chúng tôi trôi dạt chơi vơi trong đêm dài tàn lụi, bắt được ánh rạng Đông đầu tiên lóe lên từ mịt mờ trời sao và biển rộng.



.



.



.



End #47.