2013

Chương 79 : Pn6

Ngày đăng: 06:53 19/04/20


Tại căn cứ thuộc vùng biển Quốc tế, Khu số Sáu, tháng 12 năm 2013.



“Tên kia rõ là một kẻ thô lỗ.” – Một cô kỹ sư ngán ngẩm than – “Ai thích thì gả đi, tôi thực tình hết chịu nổi anh ta rồi.”



Người xung quanh đều lớn tiếng cười ha hả, duy chỉ có một cậu nam sinh đeo tai nghe ngồi bên góc, vẫn thờ ơ cầm cục gôm tẩy xóa nét vẽ chì trên giấy.



“Xuỵt…” – Có người khẽ giọng nhắc – “Anh hùng giải cứu thế giới đến rồi kìa.”



Lưu Nghiễn cầm theo một tập bản vẽ, bước nhanh qua nhà xưởng Trung ương. Nhóm kỹ sư cười nhạt dè bỉu, nhỏ tiếng xì xồ bàn tán.



Cậu nam sinh ngẩng đầu nhìn, biểu tình và ánh mắt như có vẻ rối rắm phức tạp, lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở.



“Chào!” – Bạch Hiểu Đông cười tươi như Mặt trời tỏa nắng – “Kỳ Kỳ!”



Cô kỹ sư tên Kỳ Kỳ miễn cưỡng đáp: “Tôi đang bận làm việc!”



Bạch Hiểu Đông nói: “Ăn cơm chứ, gần mười hai giờ rồi đó, đi thôi nào.”



Mọi người chung quanh nhao nhao giỡn cợt, Kỳ Kỳ thuận tay thu dọn đồ đạc.



Lại Kiệt vẫn vóc người cao gầy, tóc xén ngắn ngủn, là da ngăm đen, lại có chút giống một tay lính già lưu manh, anh ta từ đằng xa gọi với: “Bạch Hiểu Đông! Nhanh lên coi!”



Cậu nam sinh kia tháo tai nghe xuống, ngó đồng hồ xem giờ, cũng đứng dậy đi ăn cơm. Đầu óc lơ đãng bước đi, suýt nữa đâm sầm vào Lại Kiệt.



Lại Kiệt nghiêng người nhường đường, đưa mắt nhìn cậu ta một cái.



Lại Kiệt hút thuốc cạnh thang máy, cậu nam sinh kia đứng cuối nhóm người chờ thang máy.



‘Lưu Nghiễn trong truyền thuyết’ vừa trở về, đến nói chuyện với Lại Kiệt: “Anh Tiểu Kiệt, Tiến sĩ Ngụy có việc tìm tôi rồi, anh tự ăn đi nha.”



Lại Kiệt thống thiết kêu lên: “Không phải chớ! Ông đây chả muốn làm kỳ đà cản mũi nữa!”



Bạch Hiểu Đông nắm tay Kỳ Kỳ, hướng về phía Lại Kiệt mà hô: “Tới đây! Cùng đi ăn chung!”



Lại Kiệt đáp: “Thôi các cậu chơi đi, ăn ngon miệng.”



Dân tình chung quanh vẫn thường ngoái đầu nhìn mấy người họ, nhưng chẳng ai chào hỏi gì.



Toàn là người nổi tiếng cả… Mọi người nghĩ thầm,những anh hùng giải cứu thế giới đó nha.



Thang máy vừa đến tầng Mười sáu, nhóm kỹ sư đồng loạt ùa vào, quá tải trọng.



Cậu nam sinh kia lười chen chúc, vẫn đứng cắm tay trong túi, chờ lượt tiếp theo. Lại Kiệt đứng tựa lưng ở bức tường đối diện, nom vẻ đăm chiêu lắm.



Cậu nam sinh nghiêng đầu nhìn Lại Kiệt, rồi bỗng mỉm cười với anh ta. Lại Kiệt nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch, cũng đáp lại cậu ta bằng cái cười nhẹ.



Thang máy lên tới, Lại Kiệt vứt điếu thuốc, cùng cậu ta bước vào trong.



Hai người đứng trong thang máy không nói năng gì, Lại Kiệt chọn tầng Mười ba, cậu nam sinh cúi đầu vặn to âm lượng tai nghe, tiếng ca của Avril loáng thoáng truyền đến.



Giữa tiếng động cơ vận hành, thang máy chầm chậm chạy lên, tiếp đó “Ù—” một tiếng, lồng thang ngừng hẳn.



“Í ò— í ò—” Ánh sáng đỏ chớp lóe không ngừng trong thang máy, Lại Kiệt và Lục Cố đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, thang máy đã mắc kẹt ngay giữa tầng Mười lăm.



Lại Kiệt vỗ tay rầm rầm muốn phá cửa, song không hề xê xích mảy may.



Cậu nam sinh tháo tai nghe xuống, hỏi: “Chuyện gì vậy?”



Lại Kiệt: “Chào cậu.”



Nam sinh: “Chào anh… Bị cúp điện hả?”



Lại Kiệt tiến lên một bước, ấn vào nút liên lạc, cất tiếng: “Gọi phòng kỹ thuật Trung tâm, gọi phòng kỹ thuật Trung tâm, xin trả lời.”



Đầu bên kia vẫn tĩnh lặng như tờ.



Lại Kiệt quay đầu hỏi: “Không phải cậu là nhân viên kỹ thuật sao?”



Nam sinh đáp: “Ây chà, tôi có phụ trách khu vực này đâu.”



Đèn báo động trên cao tắt phụp, trong thang máy đen kịt tù mù, Lại Kiệt móc hộp quẹt ra, tách một tiếng, chiếu rõ mặt của hai người.



Dưới ánh lửa, hiện ra khuôn mặt Lại Kiệt cương nghị, trưởng thành, mà cậu nam sinh kia thì đầy nét trẻ con, rõ rành rành là một thiếu niên chưa trải sự đời.



“Trèo ra ngoài đi.” – Cậu nam sinh bỗng nói – “Trên nóc có lối ra.”



“Đùa à!” – Lại Kiệt có vẻ kích động – “Đừng ý kiến vớ vẩn!”



Lại Kiệt đi đến góc thang máy, châm thuốc. Cậu nam sinh kia hỏi: “Anh là lính đặc chủng K3 cơ mà?”



Lại Kiệt nhíu mày nhìn cậu ta một cái, chân mày kiếm nhướn cao hơn, vươn ngón tay chọc vào người Lục Cố, nói: “Đúng, thế nhưng cậu thì không, cho nên phải chờ ở đây.”



Cậu nam sinh nhún vai, Lại Kiệt trưng ra vẻ mặt ‘cậu thì biết quái gì’.



Nam sinh bảo: “Tôi nghe kể các anh là người hùng giải cứu thế giới. Tới luôn đi, trèo thang máy chỉ là chuyện nhỏ như muỗi, đưa tôi ra ngoài với. Đói bụng lắm rồi.”



Lại Kiệt ngậm điếu thuốc, biểu tình dở khóc dở mếu, thuận miệng vuột ra một câu. Bây giờ mà nói “Đứa trẻ không biết sợ chết”, cũng tương đương với “Đồ nhãi trẻ trâu coi trời bằng vung.”



Cậu nam sinh không nghe thấy gì, ngồi xổm trong góc thưởng thức âm nhạc của mình. Lại Kiệt cũng ngồi bệt xuống, chân trái co lên, chân phải duỗi thẳng, một tay gác lên đầu gối, trầm tư nghĩ ngợi.



Hồi sau, Lại Kiệt ra tiếng hỏi: “Cậu tên gì? Năm nay bao tuổi?”



Cậu nam sinh đáp: “Lục Cố.”



Lại Kiệt gật đầu, khen: “Tên rất hay.”



Lục Cố tiếp: “Ba tôi họ Lục, mẹ tôi họ Cố.”



Lại Kiệt nghiêng đầu nhìn cậu ta, lát sau anh nói: “Không thể mang cậu trèo thang máy được, quá nguy hiểm.”



Lục Cố lại hỏi: “Anh tên là Tiểu Kiệt hả? Tôi nghe đàn anh ‘Lưu Nghiễn trong truyền thuyết’ gọi anh như thế.”



Lại Kiệt lơ đễnh đáp: “Cậu bảo sao thì là vậy, nhiêu tuổi rồi?”



Lục Cố: “Mười bảy.”



Lông mày Lại Kiệt giần giật, hỏi: “Vậy sao không đi học nữa?”



Lục Cố: “Không thi nổi, học xong chương trình bắt buộc thì tới đây. Ba mẹ nhờ vả quan hệ xin cho tôi vào nhà xưởng Trung ương.”



Lại Kiệt gật đầu, tiếp: “Thế ba mẹ cậu cũng ở đây à?”



Lục Cố biếng nhác đáp lời, Lại Kiệt bảo: “Được nhỉ, cũng khá êm ấm đó chớ.”



Hai người chẳng nói thêm câu nào, cứ thế trầm mặc khá lâu, Lục Cố lại mở miệng: “Này, anh hùng.”



Lại Kiệt: “Mẹ nó đừng có gọi như vậy nữa đi, da gà nổi cùng mình luôn này.”



Lục Cố lặp lại: “Ờ vậy, anh Tiểu Kiệt, giờ phải làm sao?”



Lại Kiệt trầm giọng đáp: “Chờ, kiên nhẫn chờ đi.”



Lục Cố: “Anh hùng thế giới như các anh, ít nhất phải có một chiếc di động chứ, cũng không thể…”



Lại Kiệt: “Đời nào, tôi chỉ mới là Thiếu tá thôi, kém cấp bậc.”



Lục Cố cảm thông ‘à’ một tiếng.



Lại Kiệt im lặng.



“Tôi thấy cậu có vẻ thiếu ăn đòn.” – Lại Kiệt cất tiếng giữa bóng tối.



Lục Cố tiếp tục nghe nhạc, đáp trả: “Anh bị thần kinh à, tôi có làm gì chọc giận anh đâu.”



Lại Kiệt nói: “Cậu tới đòi nợ đúng không?”



Lục Cố chẳng hề hấn gì mà rằng: “Ba tôi cũng nói như thế.”



Cả hai lại ngồi bó trong thang máy thật lâu, rốt cuộc Lại Kiệt cũng ngồi không yên, đứng dậy cáu kỉnh nhấn lên nút liên lạc của thang máy, bên kia truyền tới thanh âm trò chuyện của hai người khác.



Lưu Nghiễn: “Quyết Minh, hình như nhóc đóng sai công tắc rồi, sao anh cảm thấy nguồn điện không đúng lắm…”



Quyết Minh: “Có biết đâu, ai bảo trên bảng điện tử ngay cả tên cũng chẳng đánh dấu…”



Lưu Nghiễn: “Vậy nhóc đóng những công tắc nào?”



Quyết Minh: “Thì tôi tùy tiện đóng đại vài công tắc…”



Lại Kiệt: “…”



Lưu Nghiễn phát khùng gắt lên: “Nhóc không biết phải đóng công tắc nào, thế mà cũng ‘tùy tiện đóng đại’ à?!”



Quyết minh: “Cũng đâu phải công tắc nguồn điện cung cấp cho khu nghiên cứu Khoa học, có lẽ chỉ là thiết bị chiếu sáng thôi…”



Lại Kiệt nổi sùng thét: “Trương Quyết Minh! Lưu Nghiễn! Mấy đứa đang làm cái quái gì thế hả?!”



Lưu Nghiễn và Quyết Minh đều giật mình kêu lên, Quyết Minh hỏi: “Đội trưởng hả? Chào, anh ăn cơm chưa? Không đúng, sao anh lại nói qua thiết bị liên lạc trong thang máy…”



Lại Kiệt quả tình hết hơi hết sức: “Tôi bị mấy cậu nhốt trong thang máy đây này!!!”



Quyết minh giải thích: “Tụi tôi đang giúp Tiến sĩ Ngụy thử nghiệm người máy mới, mà thiếu nguồn điện, chính Lưu Nghiễn đề nghị tới trộm ít điện xài ké…”



Lại Kiệt: “Bớt nhiều lời đi! Nhanh mở điện cho tôi!”



Lưu Nghiễn: “Anh kiên nhẫn chờ chút, chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách khác.”



Quyết Minh: “Điện năng tăng lên 70% rồi, đừng nói cho người khác biết đó, nếu không chúng tôi sẽ bị mắng chết.”



Lại Kiệt: “…”



Lục Cố: “…”



Quyết Minh: “Ủa, sao lại tụt xuống 0%?”



Lại Kiệt sắp phát điên tới nơi.



Lưu Nghiễn: “Thử lần nữa đi, anh chờ chút nha Lại Kiệt, khoảng bốn lăm phút là xong. Quyết Minh đi lấy quyển Jane Eyre(1)đọc cho Lại Kiệt nghe, để ảnh giết thời gian.”
Lại Kiệt: “Thôi đi thôi đi, cậu ấy còn muốn kết hôn sinh con nữa kìa, càng nghiêm túc suy nghĩ, anh càng thấy chuyện này không đáng.”



Mông Phong và Lưu Nghiễn đều im lặng, Lại Kiệt tiếp: “Ba của cậu đúng là tư tưởng tiến bộ thật.”



Mông Phong: “Chính bản thân ổng cũng ưa lăng nhăng, chả có tư cách quản thúc tôi.”



Lại Kiệt cười bảo: “Bởi vì ông ấy làm lính lâu năm, chứng kiến tình nghĩa anh em đồng đội thân thiết nhiều rồi, nên mới hiểu được. Với lại, anh và Tiểu Lục không giống các cậu, tình cảm chưa từng gặp phải thử thách, nên chẳng tính là gì hết. Chỉ là hai mắt trộm nhìn, thế rồi cuốn hút lẫn nhau… Câu kia nói thế nào nhỉ? Suy nghĩ đầu tiên của con người là tình dục…”



“Tình dục là bản năng đầu tiên của con người.” – Lưu Nghiễn dở khóc dở cười sửa lời.



Mông Phong: “Đừng nói nữa, uống rượu đi.”



Lại Kiệt cụng chén với Mông Phong, phát ra một tiếng vang nhỏ.



Trương Dân lúc này cũng đi đến, cười hỏi: “Lại thất tình rồi?”



Quyết Minh: “Sao ba dùng chữ ‘Lại’?”



Mọi người phá lên cười, Trương Dân tốt bụng an ủi: “Không sao, tụi mình cùng nhau về đất liền, rủ thêm Hiểu Đông nữa, sau này mọi người cùng chung sống với nhau.”



Lại Kiệt khoát tay nói: “Để anh làm một lão gay độc thân sao? Haiz!”



“Chú cơ bản đâu phải gay!” – Quyết Minh cười.



Lại Kiệt cầm một bình rượu, cất cao giọng hát lên.



Buổi tiệc tối náo động đã trôi qua, từ đỉnh ngọn tháp của Khu số Bảy phát ra tiếng chuông ngân, họ cùng uống rượu và qua đêm trong túp lều dựng bên bờ cát. Lại Kiệt vẫn ngồi một mình trên tảng đá ngầm, dõi mắt về hướng chân trời xa xăm.



Bình minh ngày hôm sau, năm 2014 đã đến.



Cùng ngày, Khu số Sáu tập hợp mọi người, bắt đầu chia nhóm lần lượt rời đi.



Một tuần sau, toàn bộ đội viên Cơn Lốc đã có mặt ở điểm tập kết trên đất liền, dân chúng đông chật như nêm, quả tình cứ như cuộc chạy nạn quy mô lớn, tiếng nhốn nháo náo động còn ầm ĩ hơn cả khi chạy trốn zombie.



“Lại Kiệt!!!” – Trương Dân vừa chạy trên boong thuyền vừa gọi – “Đội trưởng!!”



Lại Kiệt đang đứng nói chuyện với Lục Cố, anh nghe thấy tiếng kêu của Trương Dân bèn quay đầu lại.



Trương Dân nói: “Lưu Nghiễn và Quyết Minh cuỗm được một chiếc xe! Đi nào! Mau mau lên, kẻo bị Thiếu tướng Trịnh Phi Hổ phát hiện!”



Lại Kiệt chau mày: “Anh không đi! Các cậu cứ đi du ngoạn thỏa thích!”



Trương Dân hỏi: “Sao lại không! Chẳng phải đã hẹn trước rồi sao!”



Lại Kiệt quay sang nói với Lục Cố: “Cậu ở đây chờ anh một lát nhé.”



Lục Cố như thể đang giận dỗi, ừm đại một tiếng, rồi đến chỗ boong tàu cúi đầu ngắm cảnh.



Lại Kiệt bảo: “Kêu tất cả thành viên đội Cơn Lốc đến tập trung chỗ anh, với cả Lý Nham nữa, có tìm cậu ta được không? Trương Dân, nhanh chân đi!”



Lát sau mọi người tới đông đủ, Lại Kiệt mở lời: “Đội phó, toàn thể đội viên!”



Quyết Minh giần giật khóe môi: “Gì đây.”



Lại Kiệt vung nắm đấm dứ dứ, Quyết Minh tức khắc co vòi rụt người, Lại Kiệt mỉm cười thân thiết ôm vai nhóc, kéo nhóc xuống đứng cuối hàng.



Theo thứ tự xếp hàng từ trái qua, là Lý Nham, Mông Phong, Lưu Nghiễn, Bạch Hiểu Đông, Trác Dư Hàng, Trương Dân, Quyết Minh.



Lại Kiệt nói: “Cuối cùng chúng ta đã về nhà rồi, những ngày qua chân thành cảm ơn các bạn đã hết lòng tin cậy người đội trưởng là tôi đây, cực kỳ vinh hạnh, vì đội Cơn lốc có được các chiến hữu hết lòng vì dân đến thế.”



“A—” – Vừa nghe được giọng điệu nghiêm túc của cấp trên, cả bọn đều bày ra vẻ mặt ủ xìu như bún thiu.



Lại Kiệt cười cười, tiếp lời: “Lần này quay về đất liền, K3 sẽ gây dựng lại, quy chế bảy mươi hai đội cứu viện thời chiến lúc trước, bắt đầu từ bây giờ đã không còn nữa. Mọi người có thể làm những chuyện mình mong muốn, nhưng nếu có một ngày, Tổ quốc chúng ta lại lâm nguy, tôi mong muốn các bạn vẫn nguyện lòng cầm súng, tiếp tục kề vai chiến đấu bên tôi. Tôi sẽ tìm đến từng người các cậu, bất kể sống chết.”



Mọi người lắng nghe đến đây, sống mũi bất chợt có chút cay cay.



“Giao thẻ tên cho tôi được rồi.” – Lại Kiệt nói – “Đưa đây hết nào.”



Lại Kiệt đến thu thẻ tên, lần lượt vỗ vai, ôm chặt đội viên của mình.



Sau khi thu gom đầy đủ, Lại Kiệt tiếp: “Tôi tuyên bố, biên chế của đội Cơn Lốc hiện giờ đã hủy bỏ, các đồng chí, chúc tương lai suôn sẻ an vui.”



“Có được chiến hữu như các bạn, chính là niềm vinh dự suốt cuộc đời tôi.”



Khi Lại Kiệt nói ra câu này, thì đã xoay lưng lại.



Mông Phong phút chốc ửng đỏ viền mắt, trên con thuyền lớn ồn ào huyên náo, tiếng còi kéo dài xa xa, mọi người vẫn đứng tại chỗ cả hồi lâu, ai nấy đều gắng gượng ngậm nước mắt, không bật khóc.



Chào tạm biệt nhau, Mông Phong chia đều thuốc lá, hẹn trước sau này chắc chắn phải gặp mặt. Vì hai cặp Trương Dân – Quyết Minh và Mông Phong – Lưu Nghiễn còn đi chung, nên cũng ít bận tâm. Chủ yếu là tạm biệt hai người Trác Dư Hàng và Bạch Hiểu Đông.



Sau khi nói hết lời, bốn người cùng lên xe, khởi động máy, rời khỏi thành phố.



Lại Kiệt kéo theo đôi mắt đỏ bừng, trở về phía đuôi thuyền. Lục Cố cau mày hỏi: “Tiệc tối hôm đó, rốt cuộc anh đã đi đâu?”



Lại Kiệt hít sâu một hơi, bảo: “Không có gì, chỉ uống rượu với mấy người bạn.”



Lục Cố lại hỏi: “Anh Lưu Nghiễn ở đâu vậy, tôi muốn đến chào tạm biệt anh ấy.”



Lại Kiệt đáp: “Đi rồi, người như cậu ấy chẳng quan trọng mấy chuyện đó đâu, khỏi phải để bụng.”



Lục Cố trầm mặc phút chốc, đoạn nói: “Anh Tiểu Kiệt. Tôi…”



“Ngừng đi.” – Khóe mắt Lại Kiệt đỏ bừng, vương chút ý cười, anh giơ ngón tay lắc lắc.



Lục Cố ngạc nhiên, Lại Kiệt nhàn nhạt nói: “Anh biết cậu định nói gì.”



Lục Cố khẽ run, lát sau tiếp: “Vậy chúng ta…”



Lại Kiệt: “Anh không đi được, Tổ chức tạm thời cử anh làm nhiệm vụ, còn phải bận rộn một thời gian.”



“Cái gì?!” – Lục Cố khó tin thốt lên – “Sao chẳng nghe anh nhắc đến? Không phải đã nói trước rồi sao?!”



Lại Kiệt nhún vai: “Nhiệm vụ đột xuất mà, cậu thu xếp ổn thỏa thì lưu lại cái địa chỉ ở trung tâm đăng ký, tới lúc đó anh đi tìm cậu.”



Cả nửa ngày Lục Cố không nói một lời, cứ thế nhìn Lại Kiệt.



Lại Kiệt mở miệng: “Hãy về chăm sóc ba mẹ thật tốt, anh đi nhé.”



“Anh…” – Lục Cố như vừa nghe được một chuyện không cách nào tin tưởng nổi.



Lại Kiệt xoay người rời đi, thanh âm huyên náo xô bồ trong tíc tắc phủ lấp hai người họ.



======



Tháng 1 năm 2014, Lại Kiệt nộp báo cáo cuối cùng của đội Cơn lốc, trình đơn xin xuất ngũ, một mình đặt chân lên miền lục địa Trung Hoa.



Mỗi một tấc đất quê hương đều phấp phới cờ đỏ năm sao.



Anh không quá giang xe, lưng đeo balo, bước đi trên con đường mênh mang ngút tầm mắt. Ngang qua những hộ nhà nông thì ngừng chân, giúp họ làm việc, đổi lấy chút thức ăn, lại rút ra tờ danh sách trong túi áo, hỏi thăm tin tức người thân của một số bạn bè khi đại dịch zombie bùng phát.



Trong ba tháng này, anh tìm được thân nhân của mười người, bước chân trải rộng gần non nửa đất nước Trung Quốc.



Làn da anh ngăm đen dưới nắng trời, song nụ cười vẫn luôn hiển hiện với đồng bào nhân dân.



Ngày 1 tháng 4 năm 2014,



Lại Kiệt dừng lại trên quốc lộ 318, cưỡi một chiếc xe đạp cà tàng, nhấn chuông leng ca leng keng.



Chiếc xe căn cứ vẫn phóng đi như tia chớp, Lại Kiệt cười tự giễu một cái, tiếp tục đạp con xe rách nát tiến lên. Chốc lát sau, xe căn cứ lại bùm một phát đảo bánh lao về, phanh gấp.



“Bố khỉ!” – Mông Phong quát to xông khỏi xe.



“Bố khỉ!” – Lưu Nghiễn cũng lao xuống, Trương Dân đạp chân đất nhảy xuống, Quyết Minh ở phía sau đeo giày, suýt tý vấp ngã.



Bốn người nhào đến đè Lại Kiệt ngã ngửa ra đất.



“Có duyên ghê nơi.” – Lại Kiệt cười bảo – “Tụi mình đúng là anh em chí cốt… Vầy mà cũng chạm mặt được. Nghe anh nói đã, chờ chút!!!”



Lưu Nghiễn hô: “Trói anh ta lại, túm lên xe!”



Lại Kiệt giãy dụa: “Anh còn nhiệm vụ! Tổ chức đã giao đấy!”



“Tổ chức cái đầu nhà anh!” – Trương Dân cười mắng.



Mông Phong tóm Lại Kiệt kéo lên xe, Quyết Minh ngồi vào ghế lái, vì sợ Lại Kiệt chuồn mất nên quay đầu xe cán nhừ cái xe đạp tồi tàn kia. Cứ nghiến nát đến cong vòng bể bánh, bị đẩy sang vệ đường. Lưu Nghiễn nhặt nắp chuông xe để làm đồ tái chế, tiện tay liệng luôn cái xe rách của Lại Kiệt, mọi người ngồi yên vị, tiếp tục cuộc lữ hành.



Bởi thế anh chàng Lại Kiệt độc thân bắt đầu cuộc đời làm bóng đèn của mình.(Bóng đèn: chắc nhiều người cũng hiểu, chiếu sáng cho cặp đôi yêu đương hạnh [bad word] đó mà =))))



Và dần dà, anh ta bỗng cảm thấy được mình cũng chẳng phải bóng đèn, vì như anh đã từng nói, đội Cơn lốc là một gia đình, không phân biệt lẫn nhau, mà Lại Kiệt chính là anh cả trong gia đình ấy. Tình cảm của mọi người tất nhiên là giống như nhau rồi. Không phân biệt tình yêu hay tình bạn, nếu nói theo cái kiểu tự kỷ của Lại Kiệt thì là: “Đệt! Sao toàn nhìn anh như vậy! Vẻ mặt đứa nào cũng ham muốn đè anh ra mà quất thế!”



“Đấy là yêu anh!” – Trương Dân cười sang sảng.



Bất kể trải qua bao lâu, tình nghĩa vào sinh ra tử vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt bởi cách biệt và thời gian.



Tháng 10 năm 2014,



“Dù gì sau này mọi người cũng sẽ định cư một chỗ thôi.” – Lại Kiệt nói – “Mỗi tuần gặp mặt một lần, cùng nhau đi câu cá đánh bida. Hiểu Đông, đi nào.”



“Mau mau kiếm người yêu đi.” – Quyết Minh vẫy tay.



Lại Kiệt cười: “Chào nhá!”



Bạch Hiểu Đông kêu ca: “Cuộc đời tôi hoàn toàn vô nghĩa…”



Lại Kiệt an ủi: “Niềm hy vọng luôn nằm ở những lối rẽ mà, biết đâu chừng ngày mai cậu lại thấy hy vọng mới thì sao?”



Bạch Hiểu Đông và Lại Kiệt cùng đi trên đường phố, đến khu hậu cần ở Hoa Nam để ghi danh.



Lại Kiệt cởi balo, tháo mũ lính dã chiến xuống, trình lên giấy chứng từ xuất ngũ qua bệ cửa kính.



“Lại Kiệt của K3, chứng nhận giải ngũ, tham gia công tác gầy dựng sau chiến, tôi và Bạch Hiểu Đông đều có huân chương anh hùng, mong muốn được ở lại thành phố này.”



“Huân chương anh hùng là thứ gì, có ăn được không?”



Người ngồi sau bệ cửa kính làm việc giương mắt, chính là Lục Cố.