2013
Chương 81 :
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
Dã khoáng thiên đê thụ
Giang thanh nguyệt cận nhân
Trích bài thơ Túc kiến Đức giang của Mạnh Hạo Nhiên
Dịch thơ của Huyền Lâm:
Đồng hoang cây chạm trời gần
Sông xanh ánh nguyệt như kề cận bên.
“Ba, K3 phát đồ này.” – Lưu Nghiễn nói – “Ba chọn một bộ đi, dáng người của ba với Mông Phong cũng xêm xêm mà.”
Mông Kiến Quốc đón lấy bọc đồ Lưu Nghiễn đưa tới, mở ra liếc nhìn một cái, là hai chiếc áo len cổ V mỏng, cùng một màu, kiểu dáng cũng giống in hệt. Thời tiết bây giờ đã lạnh hơn trước rất nhiều, vừa vào Thu đã phải mặc áo len rồi.
Mông Kiến Quốc bảo: “Cũng tạm, còn con thì sao?”
Lưu Nghiễn đáp: “Con không được phát, nhưng có mua một cái. Đêm Trung Thu ba có kế hoạch gì không? Thầy huấn luyện bảo ăn cơm xong sẽ ghé thăm ba một chút.”
Mông Kiến Quốc lại hỏi: “Bọn Quyết Minh đi đâu rồi?”
Lưu Nghiễn bĩu môi rằng: “Đang ở trên sườn núi phía sau, chờ lát nữa sẽ về ăn cơm.”
Lễ Trung Thu năm 2014,
Chúng tôi xây dựng nhà mới ở ngoại ô thành phố Thanh Hà – là chỗ mà Mông Kiến Quốc đã nhắm đến khi vừa xuất ngũ lúc trước. Nơi đây là một thôn làng nhỏ, phía Bắc dựa vào sườn núi, phía Nam đối mặt với một dòng suối, nước cạn đến mức có thể thấy rõ từng ngọn cỏ lau mọc lên từ đáy nước, buổi chạng vạng thì mặt suối lấp lánh phản chiếu ánh Trời vàng cam.
Nếu đi xe đạp từ nơi này, chỉ tốn mười lăm phút là đến trường học của Quân khu Hoa Nam. Hàng ngày thức dậy thật sớm, tôi và Mông Phong mỗi người một chiếc xe, đạp leng keng vào thành phố. Nói là thành phố, thực ra cũng chỉ là một khu dân cư chưa đến mười vạn nhân khẩu.
Tôi làm thầy giáo, mỗi ngày Mông Phong lên thị trấn hối thúc người ta cấp phép cho công việc của mình, Trương Dân vẫn mở phòng khám Trung y như trước, Quyết Minh đã tìm được việc mới – nhặt đồng nát. Ngày ngày lái chiếc xe ba bánh, ra ngoài lụm ve chai khắp mọi nơi, xách theo một hộp lớn đựng vật liệu thủ công, sau khi sửa sang lại thì đem về nhà, Trương Dân giúp nhóc chùi rửa sạch sẽ, rồi mới đưa đến cô nhi viện cho mấy đứa trẻ làm đồ thủ công chơi.
Mọi người đều có việc để làm, riêng hai cha con nhà binh Mông Kiến Quốc và Mông Phong mỗi ngày ăn nhờ ở đậu chờ Lưu Nghiễn tôi nuôi, tâm lý Mông Phong đã sắp vặn vẹo tới nơi rồi.
“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong tức tối hét – “Tâm lý của anh rất bình thường! Em thôi cái trò xỉ vả anh trong nhật ký đi!”
Lưu Nghiễn: “Hôm qua lúc ngủ anh còn nói mớ là muốn ôm bom đi trả thù xã hội nhá!”
Đêm Trung Thu, hai cha con Mông Kiến Quốc và Mông Phong ăn bận giống hệt nhau, đều mặc áo lông mỏng màu xanh quân đội ngoài áo sơ mi. Năm người quây quần cười nói vui đùa, Mông Kiến Quốc nhân dịp đặc biệt khui một chai rượu, mọi người cùng nhau nâng ly, ăn uống.
Trịnh Phi Hổ: “…”
“Nó là Panda…” – Quyết Minh còn đưa Cầu Cầu gặp mặt Panda.
Cái nhà này sắp loạn cào cào lên hết rồi! Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ cấp tốc vọt ra ngoài đi tìm cha mẹ của Cầu Cầu.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Lưu Nghiễn dẫn theo Lục Cố đến, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đâu có biết!” – Lục Cố nói – “Cháu tôi dắt con bé ra ngoài chơi, hai đứa trẻ con xêm xêm tuổi nhau, tại anh chưa từng sống ở thôn quê nên không biết, mấy đứa con nít nhà quê thích chơi đùa lông nhông ngoài đường vậy đó, ai ngờ phát sinh nhiều chuyện đến thế?”
Lưu Nghiễn đưa Lục Cố vào nhà, giơ tay ra hiệu với Quyết Minh, ý bảo:chỉ là đứa bé bình thường, chẳng phải hành tinh Mẹ đến tìm nhóc chơi, chớ nghĩ ngợi linh tinh. Quyết Minh cũng có chút thất vọng, nhóc ỉu xìu gật đầu: “Ờm.”
Lục Cố vỗ vỗ tay, bảo: “Cầu Cầu, lại đây nào.”
Cầu Cầu vừa hô: “Cậu Út!” – Lập tức chạy tới cho Lục Cố ôm. Nhóm người Mông Phong cũng đã trở về, mới hay Lục Cố theo cha mẹ đến đây thăm họ hàng, mà chị họ tối nay bận việc không tới được, nên giao Cầu Cầu cho Lục Cố trông giùm.
Lục Cố bế Cầu Cầu đi, lúc rời khỏi cô bé còn hì hì cười vẫy tay tạm biệt Mông Phong. Để lại Mông Kiến Quốc với hai hàng lệ chảy dài, Trịnh Phi Hổ chốt: “Tóm lại, thầy suy nghĩ lại đi nhé.”
Mông Kiến Quốc gật đầu.
Ngày hôm sau, Lưu Nghiễn hỏi Mông Phong: “Có phải ba bị chuyện gì đả kích không?”
Mông Phong lơ ngơ hỏi: “Thiệt hở? Làm gì có, anh đâu phát hiện.”
Lưu Nghiễn nói: “Ba nói hình như lúc này đọc báo không nhìn rõ chữ lắm, muốn sắm cặp kính lão.”
Mông Phong: “…”
“Ảnh hưởng tâm lý thôi.” – Mông Phong tiếp – “Lục Cố đã xin giấy phép giúp anh, nên vài ngày nữa anh phải đi một chuyến để mua gà con, có mỗi mình ba ở nhà xây nguyên cái trại nuôi gà ấy mà.”
.
.
.
KẾT THÚC TOÀN VĂN.