40 Ngày Kết Hôn

Chương 19 : Ngày thứ mười lăm

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


“Há há há” Lục phu nhân cười thiếu điều ngã vào lòng thượng tướng Lục. Thượng tướng Lục nghiêm mặt già, ngại cho Vân Thường ngồi trước mặt cũng không tiện nói gì, đành ưỡn thẳng người, đơ ra cho Lục phu nhân dựa.



“Vân Thường, làm tuyệt lắm!” Lục phu nhân lau nước mắt ứa ra nơi khóe, trong mắt xẹt qua một chút khốc liệt “Nhà họ Lục chúng ta tuyệt đối không cho người khác ăn hiếp không công như thế! Mẹ còn định ra mặt giùm con đó, há há há.” Nói rồi không nhịn được lại phì cười.



Vân Thường xấu hổ đỏ mặt, hai ngón tay trắng mịn níu chéo áo Lục phu nhân năn nỉ, “Mẹ, đừng nói nữa mà.” Cô không cố ý ói lên người Bùi Văn Văn, lúc đó tự dưng lại buồn nôn, vốn định chạy ra ngoài, ai ngờ Bùi Văn Văn cứ chắn trước mặt không đi, thật tình cô không nhịn được.



Cô chẳng cảm thấy xả giận gì, chỉ là trước mặt bao nhiêu người mà ói lên người cô ta như thế, xấu hổ quá. May mà mắt cô không thấy, bằng không chỉ có nước tìm cái lỗ chui vào.



“Rồi rồi, mẹ không nói nữa.” Lục phu nhân vỗ về mặt Vân Thường, nín cười, kế đó có phần lo âu: “Hai ngày nay con ói hai lần rồi, đi bệnh viện kiểm tra thôi, có phải lúc tai nạn va vào đâu không?”



Vấn đề này Vân Thường cũng đã nghĩ qua, có điều ngoại trừ buồn nôn ra, chỉ hơi choáng đầu, không có triệu chứng nào khác nữa, ăn được ngủ được, hẳn là không vấn đề gì. Thật tình cô không muốn đi bệnh viện. Ở đó cô đã trải qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt rồi, lần nào vào bệnh viện cũng mất mấy ngày thần kinh mới đỡ căng thẳng.



“Không đâu ạ. Con khỏe lắm mà, chắc là tại hoảng quá.” Vân Thường lắc đầu, vẫn không chịu đi bệnh viện “Mẹ, mẹ đừng lo, nói không chừng ói lần này xong sẽ hết thôi.”



Lục phu nhân nhìn cô quở trách “Con bé này, sao mà cứng đầu thế hả. Mẹ nói với con rồi đó,” Lục phu nhân dừng một chút nói tiếp “Còn ói nữa thì nói gì cũng phải đi bệnh viện cho mẹ.”



Vân Thường gật đầu, mỉm cười vâng dạ.



Đang nói chuyện, đột nhiên Vân Thường cảm thấy dưới chân nhột nhột, cô khom lưng sờ sờ, kêu thử một tiếng “Đại Mao?”



Dứt lời liền cảm giác tay mình âm ấm, Đại Mao đang thè lưỡi liếm tay cô. Vân Thường bị nó liếm nhột nhạt, rụt tay bồng Đại Mao lên ôm.



“Ồ? Hình như nặng thêm rồi.” Hai tay cô sờ sờ trên người Đại Mao, dường như đang xác nhận mấy cái xương giơ ra của nó đã thụt về hay chưa.



Lục phu nhân cũng thò tay sờ đầu Đại Mao “Đừng tưởng nó nhỏ, ăn được lắm, một ngày ăn sáu bữa!” Tuy xuất thân con nhà gia giáo nhưng có lẽ vì theo thượng tướng Lục nhiều năm, mưa dầm thấm đất, Lục phu nhân cũng thích loại chó to hung dữ như chó ngao Tây Tạng này nọ, không mấy hứng thú với Samoyed cho lắm.
“A!!!” Ngay lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng thét thảm thiết, Lục Diệp rung lên, dẫn binh tức tốc xông tới chỗ đó!



Phục kích đã kết thúc, tiếp theo cần phải hành động như sấm rền chớp giật!



“Câm miệng!” Kim Hưng bịt miệng Kim Lợi, hung tợn cảnh cáo bên tai gã. Hiện tại bọn chúng đã đi tới bước đường cùng, nếu đám lính kia đuổi tới, bọn chúng xong thật rồi!



“Mau bám theo!” Kim Hưng túm cánh tay em mình chạy vào sâu trong rừng mưa. Bọn chúng trốn lâu lắm rồi, tiến vào rừng mưa cũng đã hai ngày, từ hơn ba mươi người ban đầu hiện giờ còn không đến mười người. Cánh rừng mưa này như một con mãnh thú hung tàn, há to cái mồm nuốt chửng từng người từng người một.



“Anh, anh…” Gã thanh niên mới chừng hai mươi khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, hoảng sợ chỉ vào chân mình, cả người run rẩy cơ hồ không đứng vững được “Đỉa, đỉa!”



Kim Hưng biến sắc, khom người trực tiếp kéo ống quần Kim Lợi lên, hình ảnh đập vào mắt tức thì làm gã tê dại từ đầu tới chân.



Hai con đỉa đen bóng béo múp đang dán trên chân Kim Lợi, trong đó một con đã chui nửa thân vào mạch máu gã, còn một con đang cắn chết cứng trên chân gã, ra sức chui vào trong. Chân Kim Lợi đã sưng to gấp đôi bình thường.



“Đi mau! Muốn chết à?” Đằng trước bỗng nhiên truyền tới một giọng khản đặc.



Kim Hưng nghiến răng “Đại ca, chúng em…”



Nói chưa xong, chỉ nghe ‘đoàng’, một tiếng súng vang lên, một gã trung niên vẻ mặt khó chịu đang đứng cạnh Kim Lợi ngã ngửa ra đất.



Một cái lỗ máu trên đầu đang tuôn máu nhỏ giọt, óc trắng nhầy nhụa vương vãi trên đất. Mặt gã trung niên đầy máu đỏ lòm, mắt mở trừng trừng, dường như tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài, nhìn còn khủng khiếp hơn đám đỉa bám dính kia.



Chân Kim Hưng nhũn ra, biết là xong rồi.