40 Ngày Kết Hôn

Chương 30 : Ngày thứ hai mươi hai 2

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Lục Diệp ngồi dựa vào đầu giường lật báo quân sự giết thời gian, thỉnh thoảng lại giở cổ tay lên xem đồng hồ.



Lâu vậy rồi sao cô chưa châm cứu xong nữa? Chẳng lẽ mắt lại bị cái gì? Anh bực bội bỏ báo xuống, trở mình xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.



Cửa phòng tiểu phẫu không đóng chặt lắm, Lục Diệp còn nhớ Vân Thường không muốn anh thấy cô châm cứu, đành len lén bám một bên cửa nhìn vào trong.



Bên trong chỉ có hai ba bác sĩ trẻ ngồi trên giường đang thảo luận gì đó, nhìn rất kịch liệt. Lục Diệp chưa chịu thôi lại hé cửa rộng thêm một chút, ánh mắt sắc bén quét khắp các góc phòng, vẫn không thấy bóng Vân Thường đâu.



Cô đi đâu rồi? Lục Diệp hơi nghi hoặc. Bình thường Vân Thường không đi ra ngoài, chỉ có buổi trưa mới xuống sân dưới đi dạo với mẹ anh, phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh.



Lục Diệp lặng lẽ đóng cửa phòng lại, cau mày dựa vào tường hành lang, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Mẹ anh không có đây, Vân Thường cũng không có.



Phòng bệnh bình thường ồn ào hình như chỉ thoáng chốc là trống trơn. Lục Diệp gãi mớ tóc mới dài ra một chút, chậm rãi đi tới phòng viện trưởng.



“Vợ cháu? Theo mẹ cháu đi mua bánh bao rồi, chưa về nữa hả?” Viện trưởng ngẩng đầu khỏi đống phim X-quang, ánh mắt lướt từ cái kính lão tới người Lục Diệp “Vết thương của cháu hồi phục khá lắm, ngày mai đại khái có thể ra viện rồi.”



“Dạ.” Lục Diệp sờ sờ ngực mình, tâm trạng bực bội vì không tìm thấy Vân Thường nhờ câu nói của viện trưởng mà tiêu tan không ít, gật đầu với viện trưởng liền đi ra khỏi phòng làm việc của ông.



Anh vốn dự định, những ngày nghỉ phép còn lại có thể dẫn Vân Thường đi chơi một chuyến. Tuy anh ở trong quân quanh năm nhưng nhờ đồng đội ở khắp năm châu bốn bể ban tặng, cũng biết không ít chỗ có phong cảnh đẹp.



Kết quả một lần bị thương phá hủy mọi kế hoạch của anh, trừ nằm trên giường dưỡng thương ra anh chẳng làm gì được. Đành để lần sau bồi thường cho Vân Thường vậy.



Trong mắt Lục Diệp thoáng hiện chút nuối tiếc, có điều hai người ở nhà cũng tốt, anh có thể thấy cô mọi lúc mọi nơi, cũng không bị người ngoài làm phiền.



Lục Diệp quay về phòng, nhàm chán quá liền rót một ly nước nóng cầm trên tay, mở ti vi, chẳng có tiết mục gì làm anh hứng thú hết. Lục Diệp ấn bừa remote, trong lòng oán giận mẹ anh triệt để.



Biết hai người chỉ ở chung được có chừng đó thời gian còn dắt vợ anh chạy! Thật là, sau này không cho Vân Thường đi với bà nữa!
“Xác định được mục tiêu là tốt rồi! Thủ trưởng, phu nhân yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng bắt được tội phạm, tìm con dâu ngài về!”



Thượng tướng Lục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ông vỗ vai đội trưởng hình sự “Nhờ cậu đấy!”



Lục Diệp nằm trên giường bệnh trằn trọc, không sao hiểu được lý do tối nay Vân Thường không đến bệnh viện. Vân Thường luôn luôn giữ lời, rõ ràng trước khi đi còn nói với anh sẽ về sớm mà, nguyên nhân đặc biệt gì làm cô nuốt lời chứ?



Đã vậy điện thoại cũng không gọi được. Lục Diệp bóp điện thoại, dựa vào đầu giường ngồi dậy. Lại bấm số Vân Thường, vẫn tắt máy.



Anh cau mày, đầu óc theo thói quen khi nhận nhiệm vụ thì phân tích tình hình đối phương, bắt đầu phân tích vấn đề.



Bình thường mà nói, nếu có tình huống đột xuất, nhất định là do mẹ anh, có khả năng bỗng dưng nổi hứng kéo Vân Thường đi tụ họp này nọ, nhưng lần này gọi điện thoại cho anh là ba anh!



Cái này có vấn đề, ba anh xưa nay không quản mấy chuyện này, toàn bộ mặc mẹ anh thu xếp hết, lần này lại phá lệ. Với lại mẹ anh trước giờ không giấu được người nhà chuyện gì, có gì thú vị mà không gọi điện nói cho anh mới lạ đó!



Tim Lục Diệp từ từ đập dồn, anh là nòng cốt trong đội đặc chủng, chẳng những bản lĩnh phải làm mọi người khâm phục, đầu óc còn phải linh hoạt hơn người bình thường mới được.



Màn hình điện thoại còn sáng, đã rạng sáng rồi. Vân Thường rời anh gần sáu tiếng rồi.



Ngực Lục Diệp nặng nề đáng sợ, cảm giác bất an như ngọn lửa rừng rực, vùng vẫy muốn xông ra ngoài.



Đột nhiên, anh quăng điện thoại ra sau, nhảy xuống giường! Vết thương chưa kịp lành bị kéo đau nhói, anh cũng bất chấp.



Đẩy cửa chạy ra ngoài, đồng phục rộng thùng thình bị gió thốc lên, cả người lạnh buốt, Lục Diệp run lập cập.



Cản một chiếc xe chạy về nhà họ Lục, ánh mắt Lục Diệp lạnh lẽo, hàng lông mày đẹp nhíu chặt. Tốt nhất… đừng có ai gạt anh.