40 Ngày Kết Hôn

Chương 39 : Ngày thứ hai mươi tám 1

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Kết quả phán xử Vân Quang Phương đưa ra rất nhanh, không biết vì sao tiền phạt được miễn, chỉ phán hai mươi năm.



Bây giờ Vân Quang Phương đã năm mươi rồi, chờ hai chục năm nữa ra tù là bảy mươi, với lại tình huống đột phát trong tù thiếu gì, một lão già gần đất xa trời, trong hoàn cảnh ác liệt như thế dựa vào đâu có thể sống yên thân hai mươi năm?



Lục Diệp giấu Vân Thường đi đội hình sự một chuyến, đưa tặng mấy cây thuốc lá và rượu xịn. Lúc quay về, trên mặt mãi treo nụ cười khiến người ta nhìn cứ thấy sởn tóc gáy.



Phạm nhân không phải cứ nhàn nhã ngồi trong tù là xong, bọn họ phải lao động.



Người có quan hệ đi vào sẽ được phân công việc nhẹ nhàng, không có quan hệ hoặc là gia thế bối cảnh không đủ cứng rắn, đi vào thật đúng là đến địa ngục.



Lục Diệp đặc biệt dặn dò đội trưởng hình sự, không cần Vân Quang Phương đi làm gì khác, chỉ cần cho ông ta đi làm tăm xỉa răng.



Tưởng công việc này rất nhẹ nhàng?



Có lẽ đối với người trẻ tuổi mà nói công việc này thật không sai nhưng đối với lão già như Vân Quang Phương, công việc này đúng là muốn lấy mạng lão!



Khác không nói, mắt lão bây giờ đã bắt đầu mờ rồi, mà làm tăm xỉa răng đòi hỏi phải nhanh tay lẹ mắt, mắt và tay nhất định phải phối hợp nhịp nhàng, bằng không căn bản không hoàn thành được lượng công việc một ngày.



Vân Quang Phương mắt mờ, tăm xỉa răng lại nhỏ xíu trơn trợt, làm mấy chục phút là mắt bắt đầu chảy nước, càng muốn nhìn rõ càng không thấy đường.



Nhiệm vụ một ngày không hoàn tất thì thế nào? Vậy thì người trong đội phải hoàn thành giúp lão, bằng không cả đội đều bị phạt.



Cứ thế tiếp diễn vài ngày, người trong đội sẽ không hài lòng. Vốn dĩ họ có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ nhưng Vân Quang Phương lại cản chân bọn họ.



Trong tù không có cái gọi là đồng tình, đổi cách nói, bị tóm vào đây đa phần không biết cái gì gọi là đồng tình hết.



Cứ như thế, cuộc sống của Vân Quang Phương còn êm xuôi được nữa không? Một ngày ba bữa đều bị cướp giật, căn bản ăn không no. Buổi tối đi ngủ, phát hiện đệm giường của mình không biết bị ai hắt nước, ngửi mùi, khai ngấy.



Ngay cả đi đường bình thường, không cẩn thận sẽ bị một đám người xô ngã xuống đất.



Quả thật Vân Quang Phương khổ không nói nổi, bao nhiêu bận trông mong cai tù tới quản giáo một chút nhưng cảnh sát trại giam cứ như bị mù, căn bản làm lơ không thấy.




Lúc Lục Diệp chạy ra, Vân Thường biết nhưng cô không có thời giờ đâu mà nghĩ vì sao anh lại chạy.



Hiện giờ toàn bộ tâm tư cô đều tập trung cả vào mắt.



Không phải mơ! Thật sự không phải nằm mơ! Cô có thể thấy rồi!



Mỗi lớp băng gạc được cởi ra, ánh sáng trước mắt cô cũng càng lúc càng rõ, không hề cảm thấy đau nhức, có lẽ cách xử lý của viện trưởng phù hợp, lần nào cũng chờ cô thích ứng rồi mới tháo gạc tiếp.



Còn một lớp cuối cùng! Kỳ thật lớp này với hoàn toàn cởi bỏ chẳng có gì khác biệt lắm, bởi vì gạc rất rất mỏng, thậm chí cô có thể thấy lờ mờ Lục phu nhân đang ngồi cạnh cô. Tuy còn không thấy rõ dung mạo của bà nhưng là một người hoàn chỉnh, hơn nữa không phải màu đen! Có màu sắc!



Vân Thường siết chặt bàn tay, cô có thể thấy rồi! Có thể thấy Lục phu nhân mặc một cái áo màu hồng nhạt, một cái quần màu trắng tinh!



Cô tự mình nhìn thấy! Không phải tưởng tượng!



“Lớp cuối cùng, nhắm mắt lại.” Viện trưởng vừa nhắc nhở Vân Thường, vừa chậm rãi cởi bỏ lớp trói buộc cuối cùng trên mắt cô.



Lông mi Vân Thường run run, lâu thật lâu cũng không dám mở mắt. Lục phu nhân nôn nóng nhắc nhở cô, bảo cô không cần sợ, mở mắt ra nhìn nhưng cô không dám.



Lục Diệp không có đây… nếu anh ở bên cô, cô sẽ không sợ đến vậy. Anh đi đâu rồi? Sao còn chưa quay lại?



Vân Thường cắn môi ngồi ở đó, đầu hơi cúi gằm.



Ngay lúc đó, cửa phòng viện trưởng bị đẩy bật ra nghe rầm một tiếng, Vân Thường bị âm thanh này kích động run lên, bất giác mở mắt ra nhìn.



Gương mặt đàn ông anh tuấn như trong tưởng tượng của cô, trán rộng, mũi cao.



Lúc này vành mắt hoe hoe đỏ, ánh mắt nhìn cô vừa kích động, vừa thấp thỏm.



Anh há miệng, mang theo hai trăm phần trăm e dè mà lên tiếng, giọng hơi khàn như đang đè nén gì đó “Vân Thường, anh, anh là Lục Diệp… em, em có nhìn thấy anh không?”