40 Ngày Kết Hôn

Chương 44 : Ngày thứ ba mươi 2

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Vân Thường hờ hững, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi nheo lại “Nói cái gì?”



Bùi Văn Văn cắn môi, cũng biết Vân Thường không muốn thấy cô ta song vẫn kiên quyết cản đường Vân Thường: “Tôi muốn, muốn nói với cô chuyện ngày hôm đó.”



Cô ta nói vậy, Vân Thường lập tức hiểu ngay, cô ta muốn nói chuyện bắt cóc, nhưng nói cái gì? Có gì hay mà nói? Tất cả đã xong xuôi hết rồi, chỉ khác ở chỗ cô không bị bán đi lần nữa, mà Bùi Văn Văn, cũng không được đến kết quả cô ta muốn.



“Cô không cần nói!” Bùi Văn Văn bỗng nhiên ôm đầu, thống khổ nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vân Thường “Nghe tôi nói là được!”



Tay phải cô ta túm lấy lưng sofa, bấu lớp vải bọc cứng ngắc, nửa người dựa cả vào sofa, dường như hai chân không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, nửa ngày mới ấp úng mở miệng: “Tôi sai rồi… xin lỗi! Xin lỗi!”



Nghe xong, Vân Thường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta, không tin lắm vào tai mình. Từ mấy lần đi lại trước đó cho thấy, Bùi Văn Văn tuyệt đối không phải loại người sai rồi sẽ thành thật nhận sai, thậm chí cho dù cả thế giới nói cô ta sai, cô ta vẫn sẽ khư khư cố chấp, tiếp tục làm theo ý mình.



Sao tự dưng cô ta lại xin lỗi cô? Nếu nói trong đó không có âm mưu gì, Vân Thường không đời nào tin!



“Tôi biết cô không tin tôi.” Người Bùi Văn Văn run rẩy, cả người như lơ lửng trong không trung, lắc lư “Cô biết tôi khổ sở cỡ nào không?”



Cô ta liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng ứa ra nơi khóe “Từ sau khi ra khỏi rạp chiếu phim tôi chưa có được giấc ngủ ngon nào, thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là cảm giác có người đang chĩa súng vào đầu tôi!”



Cô ta nức nở, thời gian dài không ngủ khiến mặt cô ta hết sức tiều tụy, nhìn như già hẳn đi chỉ trong thoáng chốc.



“Tôi đến mấy bác sĩ tâm lý rồi nhưng vô dụng!” Cô ta quệt nước mắt trên mặt “Tôi thật sự sợ hãi, lúc nào cũng không dám ở một mình, tôi sắp điên mất!”



Bùi Văn Văn bây giờ, nói là xin lỗi Vân Thường, chẳng thà nói là đang phát tiết hoảng sợ và uất ức trong lòng bao nhiêu ngày nay.



Tuy lúc ở nhà, cả nhà họ Bùi đều xoay quanh cô ta nhưng cô ta không có cách nào trút hết tâm tình này, càng là người nhà càng để ý, cũng càng tùy hứng. Để cô ta ở nhà hoài ngược lại nỗi sợ trong lòng cô ta càng tăng.
Nực cười cô ta còn tưởng mình như vậy sẽ được đến tình yêu cô ta mơ ước! Người đàn ông này chưa từng chú ý đến cô ta, một lần cũng chưa!



Tín ngưỡng kiên trì bao nhiêu năm nay đột nhiên sụp đổ, Bùi Văn Văn khóc không kềm chế được, sợ hãi trong lòng ngược lại giảm đi nhiều lắm.



Sau này cô ta sẽ không thích anh nữa, chẳng qua là một người đàn ông mà thôi. Đàn ông trên đời này thiếu gì, cô ta sẽ không cố chấp treo cổ trên một cái cây nữa.



Bùi Văn Văn đứng lên, nước mắt mờ mịt nhìn hướng Lục Diệp biến mất. Cô ta thật sự nghĩ thông suốt rồi, sẽ không cố chấp nữa, từ nay về sau cũng sẽ không tùy hứng nữa. Cô ta không biết mình có sửa được những tính xấu kia không nhưng cô ta sẽ nỗ lực.



Cô ta là con gái nhà họ Bùi, không thể làm ba mẹ và anh trai mất mặt được! Chỉ là, chuyện cô ta đã làm sai trước đó, cô ta thật sự hối hận, cho dù Vân Thường không chấp nhận cũng thế, cô ta vẫn muốn xin lỗi.



“Cô ta có làm gì em không?” Vừa vào phòng Lục Diệp đã vội vàng cởi quần áo Vân Thường ra, sợ Bùi Văn Văn động tay động chân trên người cô.



Anh làm Vân Thường dở khóc dở cười, vừa vặn vẹo người cự tuyệt vừa đẩy anh ra “Không có thật mà.” Cô đâu phải bánh bao, im lặng mặc người ta ăn hiếp chứ! Thật là!



“Thật chứ?” Thiếu tá Lục lo muốn chết luôn.



Vân Thường gật đầu, lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhón chân hôn lên môi anh “Thật đó.”



Không đợi anh nói chuyện liền chủ động dán môi lên, giọng mềm mại, kèm theo dụ hoặc chết người “Muốn hôn tiếp không?”



Nói chơi! Muốn! Sao không muốn chứ! Hiếm khi vợ chủ động dâng lên tận miệng cơ mà! Thiếu tá Lục giữ gáy Vân Thường, cúi đầu, bắt lấy môi Vân Thường.



Ánh trăng lặng lẽ lẻn qua khe cửa sổ chưa đóng kính vào phòng, chiếu trên người hai người đang thân mật ôm nhau, vừa vặn phụ họa cho tám chữ: ánh trăng trong vắt, người đẹp thành đôi.