7 Ngày Ân Ái
Chương 105 : – Dưới tán hoa quỳnh
Ngày đăng: 05:39 22/04/20
Nghĩ tới đây, ngực Úc Noãn Tâm lại có chút buồn bực, loại cảm giác không thoải mái khó hiểu này khiến nàng rất khó chịu, ngón tay trắng xanh nhẹ nhàng đè lên ngực, dường như làm vậy có thể xoa dịu đau đớn một chút.
"Úc tiểu thư, cô làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Quản gia vẫn luôn đứng ở phía sau Úc Noãn Tâm, thấy nàng nhăn mày lại nên không khỏi lo lắng hỏi.
Bà ta đã làm ở biệt thự Lâm Hải rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên thấy Hoắc tiên sinh quan tâm một cô gái như vậy, lại để cho nàng ở lại đây lâu như vậy, cho nên tự nhiên bà ta không dám sơ suất.
Ngón tay trắng xanh nhẹ nhàng buông xuống, Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn những đóa hoa quỳnh tươi đẹp đang nở rộ trên không trung.
Nếu không phải vì cơ thể không được khỏe, hẳn là nàng cũng không có thời gian mà đi thưởng thức phong cảnh của biệt thự Lâm Hải.
Mấy ngày nay, nơi nàng ở nhiều nhất là dưới những cây hoa quỳnh này, không ngờ tại biệt thự Lâm Hải này nàng lại có thể nhìn thấy hoa quỳnh, những cánh hoa rơi lả tả như tuyết giống như ở nhà trọ của nàng, làm tạm thời quên đi những thương tổn mà Hoắc Thiên Kình gây ra cho nàng.
"Úc tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi, nếu bị Hoắc tiên sinh nhìn thấy cô vừa hồi phục đã ngồi ở chỗ này, ngài ấy sẽ không vui, nói không chừng còn trách tôi không khuyên cô nghỉ ngơi cho tốt." Quản gia nhẹ giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Bà đi làm việc đi, không cần lo cho tôi, tôi rất thích ở đây…" Giọng của Úc Noãn Tâm như tơ liễu phất phơ trong không trung, theo những cánh hoa quỳnh cùng nhau rơi xuống.
Trên mặt quản gia hiện lên chút khó xử, khẽ thở dài một tiếng.
Hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong hơi thở của nàng khiến cho trái tim lãnh đạm của nàng hiện lên chút ấm áp.
"Hoa quỳnh ở đây nở rất đẹp…" Nàng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, Úc tiểu thư, trước khi hoa quỳnh được đưa tới, thợ trồng hoa đều cho rằng đất đai ở biệt thự Lâm Hải không thích hợp để trồng nó, không ngờ rằng nó lại sinh trưởng tốt như vậy." Quản gia tưởng rằng Úc Noãn Tâm đang nói với mình liền vội vã trả lời.
Úc Noãn Tâm nghe vậy bèn ngẩng ra, rốt cuộc nàng quay đầu về phía quản gia, trong đôi mắt vẫn luôn lãnh đạm hàm chứa một chút nghi hoặc.
"Những cây hoa quỳnh này là mới trồng sao?"
Quản gia gật đầu "Đúng vậy, trước đây ở đây trồng rất nhiều loại hoa, không phải là hoa quỳnh, cũng không biết Hoắc tiên sinh làm sao, đột nhiên một ngày trở về sai người vận chuyển hoa quỳnh từ bên ngoài tới, còn cảnh cáo nhóm thợ trồng hoa phải cẩn thận chăm sóc, nếu hoa quỳnh không nở hoa thì thợ trồng hoa cũng có thể thu thập hành lí mà đi, thật không hiểu nổi ý nghĩ của Hoắc tiên sinh, trước giờ ngài ấy vẫn không quan tâm trong vườn hoa trồng hoa gì."
Sau khi Úc Noãn Tâm nghe được những lời này, trong lòng không hiểu sao run rẩy một chút…
Hắn trồng hoa quỳnh ở chỗ này là vì nhà trọ của nàng trồng hoa quỳnh sao?
Vừa rồi rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng biến hóa, nhưng hiện tại lại khôi phục vẻ lạnh lùng cùng hờ hững như trước, một con búp bê xinh đẹp không chút sức sống.
Hắn kìm lòng không đậu mà cúi người xuống, đôi môi mỏng phủ lên đôi môi lạnh như băng của nàng, môi của nàng thoang thoảng hương hoa quỳnh làm hắn quyến luyến không thôi, động tác càng trở nên nhẹ nhàng và cẩn thận, giống như là đang che chở một viên ngọc quý giá nhất thiên hạ.
Cảm giác mềm mại khiến Úc Noãn Tâm ngẩn ra, mùi thuốc lá xen lẫn mùi long đản hương quen thuộc bên môi không khỏi khiến lòng nàng ngẩn ra, sự dịu dàng trên môi khiến nàng hoảng hốt trong nháy mắt… Không phải nói đàn ông môi mỏng đều rất bạc tình sao? Tại sao hôm nay dường như hắn trở nên rất dịu dàng, hay là… tất cả chỉ là bề ngoài?
Hắn quyến luyến không thôi mà buông môi nàng ra, nhìn vào ánh mắt thoáng nghi hoặc của nàng…
"Xin lỗi…" Hắn thở dài.
Đáy mắt của hắn phản chiếu bóng dáng của nàng, đầu mày đen chau lại, hàng mi dài lúc này tạo nên một bóng râm khiến cả người nàng thoạt nhìn càng thêm yếu đuối, vốn là hồng hào mới phải.
Cho dù là trải qua sự tưới tắm của hắn vẫn không có huyết sắc như cũ, cả người toát ra vẻ xinh đẹp tiều tụy.
Nàng vốn nên là một tiểu tinh linh xinh đẹp lanh lợi, nhưng lại bị hắn tra tấn thành bộ dáng này!
Hoắc Thiên Kình không khỏi sinh ra áy náy sâu sắc.
Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, như ánh sao chớp sáng trong đêm đen… Hắn đang xin lỗi nàng? Loại đàn ông tự cao tự đại như hắn mà cũng biết xin lỗi? Nàng không có nghe lầm chứ?
Dường như nhận thấy thần sắc trong mắt nàng, rốt cuộc Hoắc Thiên Kình chậm rãi cong khóe miệng lên…
"Noãn, em là của tôi…" Bàn tay ở trên khuôn mặt mảnh mai của nàng quyến luyến không rời. Hàng mi này, đôi mắt này, cái miệng nhỏ nhắn khóc cười nũng nịu… "Tôi không muốn mất em."
Từ đầu tới cuối hắn vẫn là một người đàn ông quen nắm trong tay mọi thứ, cho dù là dịu dàng cũng mang theo vẻ bá đạo, nhưng mà… trong bá đạo này dường như tràn ngập vẻ lo sợ.
Dường như Úc Noãn Tâm cũng cảm nhận được, trong lòng không không hiểu sao lại "thịch" một tiếng.