7 Ngày Ân Ái
Chương 126 : – Dưới tán hoa quỳnh
Ngày đăng: 05:39 22/04/20
Khiêu vũ dưới ánh trăng thường mang chút gì đó tịch mịch cùng trống trải, nhưng dưới tán hoa quỳnh, những cánh hoa không ngừng rơi tới tấp lại tôn thêm cảm giác lộng lẫy không tưởng tượng được cho màn vũ đạo của Úc Noãn Tâm.
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng sáng tỏ như nước chiếu vào người nàng. Áo trắng tung bay, dưới sự bao phủ của ánh trăng, lại đong đưa tựa như sương khói mà khẽ lượn lờ. Theo cánh hoa rơi, ý cười bên môi lộ vẻ phong tình.
Hoắc Thiên Kình dựa vào một cây hoa quỳnh, ánh trăng chiếu vào làm cho cái bóng của hắn trải dài xuống mặt đất. Những cánh hoa quỳnh trắng theo từng đợt gió bay lượn xung quanh hắn, một vài cánh hoa còn vương trên mái tóc của hắn.
Đôi mắt đen láy và sáng như sao không hề chớp lấy một lần mà nhìn giai nhân cách đó không xa. Ánh mắt cũng theo động tác vũ đạo chậm rãi của nàng mà trở nên dịu dàng lạ thường. Ngay cả đôi môi vẫn rất hờ hững thường ngày cũng mang theo đường cong mềm mại cùng cưng chiều. Những nếp nhăn loáng thoáng khi cười cũng lan ra từ bên môi như gợn sóng.
Ánh mắt dõi theo nóng bỏng của người đàn ông làm cho hai má của Úc Noãn Tâm hơi đỏ ửng lên. Theo bản năng, nàng nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Kình đang tựa vào gốc cây, không khỏi cảm thán trên đời này thật sự có một người đàn ông như trong thần thoại bước ra, đẹp đến nỗi khiến cho người ta muốn nghẹt thở.
Dời mắt đi, ngăn cản trái tim đang không ngừng đập loạn của mình, Úc Noãn Tâm dùng hàng mi, ánh mắt, ngón tay, vòng eo, dùng cánh quỳnh hoa bay lả tả bên cạnh nàng, dùng y phục trắng tinh, dùng từng bước nhảy tinh tế, nhẹ nhàng di chuyển như mây bay, lại xoay mạnh như gió lốc, điệu múa có vui mừng bi ai như trong thơ.
Nàng luôn thích múa cổ điển, nhất là vũ điệu cung đình, uyển chuyển như dải lụa xoay tròn, lại diễm lệ đầy sức sống như dây leo. Nàng luôn thừa nhận mình là người thích cổ xưa, bởi vì mỗi khi múa, nàng liền cảm thấy thế gian như luân hồi chuyển đổi, giống như mình là người trong tranh, tiên nữ trong gió, vì người đàn ông mình yêu mà nhảy múa. Nhất là dưới ánh trăng thế này, trong cảnh đẹp hoa quỳnh bay đầy trời, giờ phút này, tựa như rời xa phàm trần thế tục, rời xa thị phi của thế gian.
Không có thù hận, không có tranh chấp, chỉ có tình cảm chân thành nhất từ tận đáy lòng…
Nếu như ở thời cổ đại, hắn nhất định là một vị vua cao cao tại thượng. Tự cao tự đại như thế, duy ngã độc tôn như thế, bá đạo ngang ngạnh như thế, nhưng những thứ này cũng không thể địch lại với tình cảm dịu dàng hiện lên trong mắt hắn…
Và tại thế gian này, có nhiều điều làm cho Úc Noãn Tâm bất an. Cãi vã làm nàng bất an, ồn ào làm nàng bất an, âm mưu làm nàng bất an nhưng điều làm nàng lo nhất chính là chút tình cảm dịu dàng không thể nắm bắt của người đàn ông như đấng quân vương này…
Nàng rất muốn tự bảo vệ lòng mình, không để cho lòng mình dần dần bị hút vào, nàng rất sợ… Nàng sợ mình sẽ giống như những người đàn bà khác, đánh mất bản thân mình, trở thành một sợi dây leo chỉ có thể sống nhờ vào sự bấu víu cùng ẩn nấp dưới hơi thở của hắn
Nhưng mà hôm nay, cuối cùng nàng vẫn không tự kiềm chế được…
Hoa quỳnh lất phất rơi, đôi mắt Úc Noãn Tâm như nước, có chút lạnh như băng, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ. Nhưng từ ánh mắt thản nhiên, trong trẻo lạnh lùng ấy lại không khó để nhìn ra tình cảm dịu dàng nhẹ nhàng trôi như nước, từng giọt từng giọt từ từ khẽ luồn vào lòng Hoắc Thiên Kình.
Ở trong mắt hắn, dưới lớp y phục trắng tinh, đôi bàn tay mảnh mai, thon dài của Úc Noãn Tâm khẽ múa. Da thịt nõn nà, trong màu trắng như tuyết còn có vẻ phấn hồng, tựa như có thể búng ra sữa. Đôi môi đỏ thắm, tiếng cười thản nhiên, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ "vũ điệu này chỉ trên trời mới có, nhân gian có thể có mấy người".
Giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu cái gì thật sự là "Lăng Ba tiên tử".
Đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng như hùa theo sự truy đuổi của ánh trăng, điệu múa dồn vào ống tay áo, đôi mắt như thuyền quyên, nhịp bước uyển chuyển, nương theo cánh hoa rơi. Tình cảnh này làm Hoắc Thiên Kình không thể kiềm chế tình cảm của mình mà khẽ bước lên, thuận theo dáng múa mà ôm lấy vòng eo của nàng, đem người đẹp thơm mùi hoa quỳnh kia ôm chặt vào lòng.
Một âm thanh thình lình vang lên dọa Hoắc lão phu nhân đang dùng cơm phải giật mình, mắt kính như cũng muốn rơi xuống.
Trong nhà ăn của biệt thự, theo tiếng động của dụng cụ ăn đập xuống bàn, Anna Winslet bất mãn mà nhìn Úc Noãn Tâm, lạnh giọng nói: "Cô không muốn rời khỏi làng giải trí mà còn muốn bước vào Hoắc gia? Úc, nhà quyền quý cũng có phép tắc của nhà quyền quý, muốn bước chân vào một gia tộc quyền thế thì ít nhất phải biết học xem người khác làm thế nào để trở thành bà chủ của một nhà quyền quý!"
Hôm nay vừa đóng quảng cáo xong, Úc Noãn Tâm liền bị Hoắc Thiên Kình đưa đến biệt thự. Kì thật nàng cũng rất không thích đến nơi này, nhưng ngày cưới đã đến gần, sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với mẹ của Hoắc Thiên Kình, cũng chính là… mẹ chồng tương lai!
Nàng biết người phụ nữ này không thích mình, nhưng nàng cũng vậy thôi. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người phụ nữ nghiêm khắc và khôn khéo như thế. Hơn nữa còn quá đáng mà yêu cầu nàng rời khỏi làng giải trí, làm sao có thể được? Đó là nghề của nàng, là việc mà nàng thích nhất.
"Mẹ…"
Hoắc Thiên Kình thấy thế liền đặt bộ đồ ăn xuống, dùng khăn ăn tao nhã lau đi khóe miệng một chút rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm.
Chẳng kiêng nể gì cả, không chút che giấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Đóng phim là công việc mà cô ấy thích, cô ấy muốn tiếp tục ở lại làng giải trí cũng được, đừng ép cô ấy!"
Ngữ khí cùng động tác che chở của con trai rơi vào mắt Anna Winslet, vẻ bất mãn càng thêm rõ ràng, bà không vui mà nhìn Hoắc Thiên Kình nói: "Con cho cô ta tiếp tục đóng phim? Đừng quên không bao lâu nữa cô ta sẽ bước chân vào Hoắc gia!"
"Đóng phim là hứng thú của cô ấy, điều này có mâu thuẫn gì với việc gả vào Hoắc gia sao?"
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Noãn Tâm hơi căng thẳng thì đem miếng bò bít-tết đã được cắt xong bỏ vào dĩa của nàng. Động tác rất lưu loát, không khó nhìn ra sự chăm sóc rất tự nhiên của hắn đối với nàng.
"Mẹ, bây giờ thời đại đã khác rồi, cho dù có bước vào nhà quyền quý thì sao chứ? Cô ấy là một con người, đương nhiên cũng có suy nghĩ và hành vi của riêng mình. Cô ấy thích hay không thích làm cái gì, có phải chúng ta nên tôn trọng một chút? Không nhất định mỗi cô gái gả vào nhà quyền quý thì phải an nhàn làm bà chủ. Mẹ, chẳng phải mẹ cũng là bậc tinh anh trên thương trường đó sao? Nếu như không có mẹ, Hoắc thị sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay."
Hoắc Thiên Kình thật thông minh, vừa che chở cho Úc Noãn Tâm, vừa kính nể tôn nghiêm của mẹ, không đắc tội với ai trong hai người.