7 Ngày Ân Ái
Chương 134 : – Sự sắc sảo của Úc Noãn Tâm
Ngày đăng: 05:39 22/04/20
Bởi vì đột nhiên có thêm một người xông vào phá vỡ không khí của bữa cơm nên bảo vệ bước lên, rất không được tự nhiên mà nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh, Lertu cô ấy…"
"Câu lạc bộ này của các anh làm ăn sao vậy? Tôi là hội viên cao cấp của nơi này, hơn nữa tôi đã nhấn mạnh với các anh về quan hệ giữa tôi với Hoắc tiên sinh rồi, thế còn có gì không yên tâm chứ?" Lertu nhìn bảo vệ với vẻ mặt đầy bất mãn, nói xong câu đó cô ta lại quay sang Hoắc Thiên Kình…
"Thiên Kình, anh nhìn bọn họ xem, thật là ức hiếp người khác." Tay của cô ta rất lẳng lơ mà quấn lấy cánh tay hắn, cố ý dán sát bộ ngực đẫy đà vào người hắn.
"Được rồi, anh đi xuống đi, Lertu đúng là bạn của tôi." Hoắc Thiên Kình lạnh nhạt nói với bảo vệ một câu.
"Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh!" Bảo vệ lập tức rời đi.
"Thiên Kình, sao anh không gọi điện thoại cho người ta chứ? Từ khi chúng ta chia tay lần trước, em thật sự rất nhớ anh."
Lertu thấy chướng ngại vật đi khỏi, lập tức tươi cười rạng rỡ mà xông lên, trong mắt chỉ có Hoắc Thiên Kình.
Hoắc Thiên Kình im lặng giật tay mình ra khỏi vòng kìm kẹp của bàn tay như móng vuốt của cô ta, gương mặt anh tuấn không có chút biểu tình nào, vẫn lãnh đạm như cũ…
"Không ngờ đường đường là cháu gái của hoàng thất mà lại còn nhớ tới một người như tôi, thật là làm tôi được ưu ái mà phát sợ."
Tuy hắn nói như thế nhưng trong giọng nói lại không có chút vui sướng nào, vô thức mà nhìn Úc Noãn Tâm ở bên cạnh, rất chu đáo mà cắt một miếng thức ăn cho nàng.
Lertu thấy thế thì cả kinh, lúc này mới chú ý tới cô gái ngồi đối diện. Cô ta nhận ra được… Úc Noãn Tâm sao, là nữ hoàng tin đồn gần đây. Bất luận là báo hay tạp chí, thậm chí là TV hay radio thì chỗ nào cũng có tin tức của cô ta, nhất là tin tức cô ta gả vào Hoắc Thị.
Thật ra trước giờ cô ta hoàn toàn không để Noãn Tâm vào mắt, đó cùng là nguyên nhân hôm nay cô ta xem thường sự tồn tại của Úc Noãn Tâm.
Tuy nói số lần quan hệ da thịt của cô ta và Hoắc Thiên Kình không nhiều nhưng cũng biết trước nay phụ nữ không chiếm được bất cứ vị trí gì trong lòng Hoắc Thiên Kình. Chính như Phương Nhan lần trước, chẳng phải không trói được trái tim của hắn sao. Úc Noãn Tâm chẳng qua chỉ là một ngôi sao nho nhỏ mà thôi, chắc chắn Hoắc Thiên Kình cưới cô ta về nhà cũng chỉ là muốn nối dõi tông đường, có thể ăn nói với tổ tiên của Hoắc gia mà thôi.
Nhưng hình ảnh vừa rồi khiến cho lòng cô ta có chút nghi vấn cùng cảnh giác…
Cô ta tinh tế mà nhận thấy khi Hoắc Thiên Kình đối mặt với Úc Noãn Tâm thì trên mặt lướt qua vẻ dịu dàng cùng săn sóc…
Là nhìn lầm sao?
Vẻ mặt này khi nào thì xuất hiện trên mặt loại đàn ông như Hoắc Thiên Kình chứ?
"Thiên Kình, sao em có thể quên anh được chứ, anh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời em, quên ai chứ không thể quên được anh, trừ khi anh đã quên em." Đôi mắt màu xanh lam của Lertu lấp lánh, trên mặt lộ vẻ mị hoặc.
Hoắc Thiên Kình chỉ cười mà không nói gì. Nếu cô ta không nhắc tới ông nội mình thì hắn đã sớm quên mất cô ta rồi.
"Thiên Kình, khi nào thì anh có thời gian vậy? Anh biết không, ông nội em thường nhắc tới anh. Hơn nữa… em cũng nhất nhớ những ngày tháng chúng ta cùng ở tại biệt thự của hoàng gia, nhất là hàng đêm… sênh ca…"
Lertu lại quấn lấy Hoắc Thiên Kình, khóe mắt hơi hướng về cô gái bên cạnh hắn, cố ý có vẻ ám muội mà nói câu này. Khi cô ta nhìn thấy bàn tay cầm nĩa của Úc Noãn Tâm hơi run lên thì vẻ đắc ý trên mặt càng không thể tả.
Chân mày Hoắc Thiên Kình hoàn toàn nhíu chặt lại, ngay cả đôi mắt sâu thẳm cũng lộ vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng…
"Lertu, cô có hẹn sao?"
Sao người đàn bà này lại phiền phức thế chứ. Khi đó hắn đúng là đui rồi nên mới có quan hệ với kiểu người dai như kẹo cao su này. Nhưng chiếu theo cá tính trước đây của hắn thì đúng là không cự tuyệt phụ nữ tự đưa đến, chỉ là…
Hắn vô thức mà nhìn về phía Úc Noãn Tâm, khi nhìn thấy vẻ lạc lõng thoáng qua trên khóe mắt nàng thì trong lòng chợt đau nhói…
"Noãn…"
Úc Noãn Tâm bĩu môi, trừng hắn một cái. "Còn nữa, đừng cứ luôn miệng gọi em là bà xã, em còn chưa gả cho anh đâu. Nói không chừng em sẽ từ hôn vì những tin đồn lăng lăng của anh quá nhiều!"
"Em dám!"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đột nhiên trở nên khẩn trương, bàn tay nắm chặt lấy eo nàng, xoay mặt của nàng qua, ép trong mắt nàng chỉ có hắn…
"Thu hồi câu nói vừa rồi! Nói em muốn gả cho anh!"
Úc Noãn Tâm nhíu mày. "Làm gì mà dữ như thế? Vốn là anh không đúng trước mà? Đang yên đang lành tự nhiên lại chạy ra một người tình cũ, đừng có nói với em là anh không có quan hệ gì với cô ta, người ta có thể vô duyên vô cớ đến vu oan cho anh sao?"
"Được được được, là anh không đúng!"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng không vui, trong lòng trở nên gấp gáp, lập tức xin lỗi. "Noãn, anh xin lỗi, quả thực anh từng có quan hệ với cô ta, nhưng đó là trước khi gặp được em. Anh bảo đảm từ sau khi gặp em thì trừ em ra anh không có một ai khác cả. Trăm ngàn lần đừng từ hôn, tha thứ cho anh được không?"
Vẻ lo lắng trong mắt hắn là không thể che giấu, ngay cả gương mặt anh tuấn vốn rất hờ hững đều lộ vẻ nôn nóng hoảng loạn.
Úc Noãn Tâm nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng hơi rung động nhưng vẫn nén cười, mặt làm ra vẻ thờ ơ.
"Noãn, nếu như em dám từ hôn thì nhất định anh cũng sẽ không bỏ qua! Em chỉ có thể gả cho anh, nghe rõ chưa?"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng thơ ơ như thế thì hoàn toàn sốt ruột, giọng nói bỗng trở nên cứng ngắc cùng tràn ngập vẻ mệnh lệnh thường ngày, nhưng không khó nghe ra vẻ khẩn trương vì sợ mất đi nàng.
"Anh chỉ biết uy hiếp người ta sao chứ?"
Cuối cùng Úc Noãn Tâm không nén được ý cười trong lòng nữa, hờn dỗi nói một câu, nàng không khó nhận ra người đàn ông này lo lắng cho mình biết bao, thế là đủ rồi.
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy môi nàng có vẻ cong lên thì khối đá trong lòng bỗng rơi ầm xuống, hắn ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng nói nhỏ:
"Xin lỗi, anh chỉ… chỉ là rất sợ em sẽ rời xa anh. Thật đó Noãn, tin anh đi, anh và cô ta không có gì…"
"Em tin anh."
Úc Noãn Tâm vùi vào lòng hắn, ra sức hít lấy mùi long đản hương thuộc về hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của hắn. Chỉ cần là hơi thở thuộc về hắn thì đều có thể khiến cho nàng tự nhiên cảm thấy an toàn.
Gương mặt nàng bị ngón tay hắn nâng lên, đôi mắt sâu không lường được của hắn hình như có vẻ cảm động…
"Noãn, em thật sự tin tưởng anh?"
Trong mắt của hắn thì phụ nữ đều rất khó dỗ, nhất là cô gái càng xinh đẹp thì càng khó chiều. Sau khi Lertu xuất hiện thì hắn vẫn luôn lo nghĩ phải làm cách nào để dỗ dành nàng đừng nghĩ nhiều, không ngờ rằng…
Úc Noãn Tâm nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh như sao, lại như thủy tinh tỏa ra luồng sáng trong suốt trong sương mờ. Ánh sáng xinh đẹp ấy phản chiếu lại vào trong đôi mắt sâu xa của Hoắc Thiên Kình…
"Thiên Kình, là anh từng nói cả đời này sẽ không lừa em bất cứ chuyện gì, cho nên em tin tưởng anh, giống như anh từng tin tưởng em vậy. Chỉ cần anh nói không có thì em nhất định tin anh."
Giọng của nàng hòa tan trong không khí cứ như là kẹo bông, mềm mại ngọt ngào, từng chút từng chút một hòa nhập vào trong trái tim sắt đá của Hoắc Thiên Kình…