7 Ngày Ân Ái

Chương 172 : – Yi Fei Si trở về

Ngày đăng: 05:39 22/04/20


Úc Noãn Tâm đau thương mà nhìn vào mắt cô ta. Đối mặt với sự chất vấn ấy, nàng bước lên từng bước, đột nhiên giơ tay giáng cho Phương Nhan một cái tát thật mạnh…

Tiếng vang chát chúa làm tăng thêm sự bi ai trong phòng bệnh.

"Cái tát này là tôi tát thay cho Thiên Kinh!"

"Chát…" Nói xong câu đó, Úc Noãn Tâm lại bồi thêm một cái tát nữa…

"Cái tát này là tôi đánh cho Lăng Thần!"

Nói xong câu này, cái tát thứ ba cũng giáng xuống mạnh mẽ…

"Cái cuối cùng này là vì những người đã chết trong tay cô!"

Mặt Phương Nhan sưng đỏ lên nhưng vẫn cứ trơ ra, thậm chí là bắt đầu cười như điên…

"Tôi vốn không thèm được ai tha thứ, ngay cả Lăng Thần cũng vậy!" Cô hôn thật sâu lên môi Tả Lăng Thần, sau đó đứng dậy…

"Úc Noãn Tâm, cô cũng đáng thương như tôi thôi. Thiên Kình đã chết rồi, không phải cô rất yêu anh ta sao, sao còn sống hờ trên thế gian này. Cuối cùng thì tôi vẫn rất yêu Lăng Thần, đáng tiếc trong lòng anh ấy chỉ có cô. Bây giờ thì tốt rồi, tôi yêu anh ấy, cho nên tôi cũng có thể đi theo anh ấy!"

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng thì cô đã chạy ngay đến cửa sổ, không chút do dự mà vươn người nhảy xuống…

"Á…" Lúc này cô y tá mới phản ứng lại, thét lên chói tai.

Mấy người Úc Noãn Tâm cả kinh mà chạy đến bên cửa sổ.

Dưới lầu, Phương Nhan giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp, máu tươi đỏ thẫm từ từ lan ra.

Trong không khí tràn ngập mùi chết chóc…

Nghĩa trang dành cho quý tộc.

"Quân Nghị, Tư Khuynh, hai tên tiểu quỷ này đừng nghịch nữa, còn chưa chịu qua bái tế cha nuôi đi!"

Trước mộ, Úc Noãn Tâm mặc sơ mi đen, cơ thể duyên dáng không thể nhìn ra đây là một bà mẹ có hai con, mái tóc dài được quấn lên sau gáy. Ánh mắt nhìn hai đứa trẻ đang đùa nghịch lộ ra tình yêu của người mẹ.

Hai đứa nhỏ rất nghe lời mẹ, hoạt bát mà chạy đến, rất ngoan mà cung kính cúi người trước mộ, có dáng vẻ của một người lớn chững chạc.

"Cha nuôi, con và em đến thăm cha đây, mẹ nói hôm nay là sinh nhật ba tuổi của con và em, cha nuôi có vui không?"

Mở miệng nói là Hoắc Quân Nghị, hôm nay là sinh nhật lần thứ ba của nó. Nó nhỏ nhưng lại giống như người lớn vậy, cái gì cũng biết hết. Nhìn cho kỹ thì khuôn mặt nó có những đường nét y hệt như Hoắc Thiên Kình.

"Xí…"

Bé gái Hoắc Tư Khuynh bên cạnh mở miệng, nói với bức ảnh có hình chàng trai tuấn tú trên mộ: "Quân Nghị thật là đáng ghét, con không muốn anh ấy làm anh đâu, con là chị, cha nuôi nói có đúng không?"

Hoắc Tư Khuynh còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặt mũi di truyền sự xinh đẹp của Úc Noãn Tâm.

"Được rồi, hai đứa nhóc các con, mỗi lần đến thăm cha nuôi lại tranh chấp vấn đề này!"

Úc Noãn Tâm nở nụ cười mà nhìn hai đứa nhóc, phủi phủi lá cỏ trên người chúng: "Tư Khuynh, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, con là em gái, Quân Nghị là anh trai."

"Hừ…" Tư Khuynh lắc lư cái đầu, Quân Nghị lại làm một cái mặt quỷ với nó.

Úc Noãn Tâm cười mà nhìn bức ảnh trên mộ, thở dài…

"Lăng Thần, thời gian qua thật là nhanh, thoáng cái mà đã ba năm rồi, hai đứa nhóc này cũng đã ba tuổi rồi!"

Giọng của nàng tràn ngập tình cảm "Thiên Kình vẫn không có tin tức gì, ngày nào hai đứa nhóc này cũng đòi ba, em sắp không biết làm sao rồi!"

Nàng dừng lại, cố gắng bình ổn hơi thở…

"Lăng Thần, anh yên tâm đi, tình hình kinh doanh của Tả Thị rất tốt, em đã học được rất nhiều từ mẹ. Trước mắt em đang quản lý việc kinh doanh của Tả Thị, anh phải phù hộ em, nếu không làm phá sản công ty của anh thì em không chịu trách nhiệm đâu!"

Từ ba năm trước, sau khi Tả Lăng Thần xảy ra chuyện thì Úc Noãn Tâm cũng không bước vào vòng giải trí nữa. Qua cơn bi thương, nàng bắt đầu học cách kinh doanh với mẹ chồng. Nàng vốn thông minh, cũng nhạy bén với chuyện làm ăn nên cũng tiến bộ không ít.

"Mẹ, mẹ nói chuyện với cha nuôi xong chưa? Khi nào thì chúng ta có thể đi về? Con phố mà mẹ nói ở đâu?" Tư Khuynh nhõng nhẽo mà bước lên hỏi.

"Khuynh Nhi, các con còn nhỏ, nơi đó rất lộn xộn. Hôm nay là sinh nhật của các con, các con quên là bà nội và bà ngoại đều đang đợi các con về nhà sao?" Úc Noãn Tâm đặt hoa xuống rồi dứng dậy nói.

Hoắc Quân Nghị nghe thế thì chớp mắt, nghiêng đầu nói: "Mẹ, bởi vì hôm nay là sinh nhật chúng con nên mới phải tới đó, không phải mẹ nói ba cũng tới đó sao?"

Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu: "Thật là hết cách với các con…"

"Đi nhanh đi mẹ!"

Hoắc Quân Nghị và Hoắc Tư Khuynh thấy Úc Noãn Tâm có vẻ mềm lòng thì lập tức kéo lấy nàng, nũng nịu mà năn nỉ.

"Được rồi, nhưng khi đến đó rồi thì các con phải ngoan, đặc biệt là phải nghe lời các chú vệ sĩ, không được chạy lung tung, nghe rõ chưa?"

"Dạ biết!" Hai đứa nhóc đồng thanh đáp.

"Thiếu phu nhân, chúng tôi tìm cả buổi mà vẫn chưa thấy tiểu thiếu gia và tiểu thư đâu cả!" Mấy tên vệ sĩ quýnh đến nỗi trán đẫm mồ hôi.

Úc Noãn Tâm như muốn quỵ xuống. "Con phố này loạn như vậy, chắc là hai đứa nó sợ lắm, các anh mau tìm cho đến khi nào thấy thì thôi!"

"Dạ, thiếu phu nhân."

Mấy người vệ sĩ gần như muốn cắn lưỡi để tạ tội. Hai đứa nhỏ này thật là nghịch ngợm, cư nhiên có thể biến mất dưới mắt của bọn họ.

Úc Noãn Tâm cũng đi tìm khắp con phố này, thậm chí là chú ý mỗi một cửa hàng.

Con phố này vẫn náo nhiệt và phức tạp như ba năm trước, mỗi khi đi qua một cửa hàng nàng lại nhớ tới hình ảnh khi xưa, lần đầu tiên Hoắc Thiên Kình đến con phố này. Thậm chí nàng còn nhớ cảnh hai người bị paparazzi truy đuổi.

Nghĩ đến nay, lòng Úc Noãn Tâm bỗng se thắt lại… Nàng không thể mất đi cục cưng, nhất định phải tìm được chúng.

"A, cô không phải là cô gái mua Yi Fei Si sao?" Giọng nói già nua của bà chủ cửa hàng vang lên, trong đó còn mang theo vẻ vui mừng.

Úc Noãn Tâm ngẩn ra, lúc này mới nhìn kỹ thì ra cửa hàng bên cạnh, cơ thể bỗng run lên một chút.

Yi Fei Si?

Có lẽ quá lâu rồi chưa nghe qua cái tên này nữa.

Đại biểu cho hạnh phúc lứa đôi.

Chính ngay cửa hàng này, nàng đã mua đôi nhẫn giống hệt nhau ấy. Cũng chính vì Yi Fei Si mà Thiên Kinh đến Fiji tìm nó và cũng không trở về nữa, đã ba năm rồi.

"Cô gái, cô sao thế? Cô và chàng trai đó được Yi Fei Si chúc phúc nhưng dường như cô không được vui lắm!" Bà chủ cửa hàng vẫn ăn mặc quái dị như cũ, trong giọng nói chứa vẻ hiền từ.
"Thiên Kình, lúc đó anh rất đau đớn phải không? Nếu đã còn sống thì sao không thông báo cho em biết, tại sao phải làm cho một mình mình im lặng chịu đựng nỗi đau này?"

Mặc dù nàng không tận mắt chứng kiến nhưng không khó để tưởng tượng ra những đau đớn cùng vất vả khi Thiên Kình tiếp nhận hết đợt trị liệu này đến đợt trị liệu khác. Dường như nàng có thể nhìn thấy hình ảnh hắn nằm trên giường không thể động đậy, thậm chí nhìn thấy hình ảnh hắn đứng lên rồi lại ngã xuống.

Đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh lại phải học cách đi đứng, ăn uống, thậm chí là mặc quần áo.

Nàng sẽ không thể tiếp nhận được nỗi chấn kinh này nếu như nó xảy ra trên người nàng.

Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm càng thêm đau lòng, ôm hắn càng chặt hơn.

"Cô bé ngốc, nếu lúc đó bị em nhìn thấy bộ dáng như ma quỷ ấy của anh thì nhất định em sẽ lo lắng. Ngay cả anh mà cũng không thể tiếp nhận được bộ dạng của mình lúc đó, giống như một phế nhân, tuy còn sống nhưng không khác gì một cái xác."

Hoắc Thiên Kình cười khổ: "Hoắc gia đối mặt với nguy cơ cùng chuyện Lăng Thần bị hại làm anh nóng lòng như lửa đốt, anh ước gì mình có thể lập tức về nước để gặp em. Đáng tiếc lúc ấy anh chỉ có thể nằm trên giường nghe vệ sĩ báo cáo mọi chuyện của Hoắc gia!"

"Thiên Kình…"

Trong mắt Úc Noãn Tâm tràn ngập vẻ đau xót, dịu dàng mà vuốt ve lưng hắn. "Nơi này đã trải qua bao nhiêu lần điều trị?"

"Tổng cộng hết những lần phẫu thuật uốn thẳng cùng điều trị lớn nhỏ thì là tám lần, còn vật lý trị liệu thì anh đã quên, chỉ nhớ là bác sĩ ở đó sắp bị anh làm cho phát điên lên rồi, thậm chí là nửa đêm mà cũng bị anh gọi đến phòng bệnh chữa trị cho anh. Kết quả là ông ấy không ngờ được rằng anh sẽ bình phục, còn cười mà nói phải đi xin giải Nobel mới được." Hoắc Thiên Kình cười sang sảng, gương mặt cương nghị lộ ra vẻ vương giả trước sau như một.

Úc Noãn Tâm không biết nói gì. Nàng có thể tưởng tượng được bộ dáng của bác sĩ khi bị hắn ép buộc thê thảm.

Lòng lại đau nhói khi nghe hắn nói chuyện phẫu thuật.

"Thiên Kình, vậy thi thể đó là của ai, thân hình của người đó rất giống anh." Nàng bỗng nhớ đến vấn đề này.

Đôi mắt đang cười của Hoắc Thiên Kình bỗng trở nên đau xót.

"Là Kiêu!"

Giọng của hắn trở nên rất trầm và bi thương. "Lúc đó, khi cậu ta phát hiện anh bị tập kích thì xuống nước cứu anh. Nhưng vì người của đối phương quá đông, cho dù bọn anh từng được huấn luyện thì cũng khó mà địch lại. Vì cứu anh mà cho dù trong cơn hấp hối, Kiêu đã đẩy anh đang bị thương nặng vào dòng nước chảy, còn cậu ta thì lại tự hủy đi khuôn mặt mình. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta vì anh mà mất đi tính mạng."

Trong đầu Úc Noãn Tâm bỗng hiện lên hình bóng cao lớn ấy, thì ra là Kiêu. Anh ta luôn lẳng lặng mà đi theo sau Hoắc Thiên Kình, im hơi lặng tiếng nhưng lại dùng cách thức ấy để bảo vệ Hoắc Thiên Kình.

"Thiên Kình!"

"Người của Phương gia đã hại anh mất đi hai người anh em, cho dù là anh nằm trên giường cũng không để bọn họ sống yên được!" Mặt Hoắc Thiên Kình trở nên lạnh lùng đáng sợ.

Úc Noãn Tâm nhìn vẻ mặt đột nhiên thay đổi của hắn thì bỗng nhớ tới điều gì…

"Thiên Kình, lẽ nào anh nhúng tay vào việc của Phương gia?"

Mắt Hoắc Thiên Kình lạnh lẽo.

"Con cáo già Phương Phạm này trước giờ không giỏi làm ăn, muốn lão ta hoàn toàn mắc mưu thì phải làm lão tin anh đã chết. Vì thế anh âm thầm cho người mua chuộc báo chí, đưa tin về thi thể của Kiêu, cố ý tung những tin tức bất lợi cho Hoắc Thị. Anh rất hiểu cách làm việc của Lăng Thần, chắc chắn cậu ấy sẽ lợi dụng tin tức này mà làm cho Phương Phạm mất đi sự cảnh giác, yên tâm mà thu mua một lượng lớn cổ phiếu của Hoắc Thị, mà lăng Thần cũng sẽ nhân cơ hội này mà cho lão ta một đòn trí mệnh. Phương Thị xuống dốc, anh lại ra lệnh cho người đem chứng cứ phạm tội của Phương Phạm và Phương Thị trong mấy năm nay giao cho phòng điều tra thương mại. Đương nhiên trong lúc đó, Lăng Thần cũng tìm được không ít chứng cớ."

"Cho nên cả Phương gia đều bị bắt đều là do anh an bài?" Úc Noãn Tâm cả kinh. Người này nằm trên giường mà còn có thể bày mưu tính kế như vậy.

Hoắc Thiên Kình hừ lạnh. "Làm bọn họ ngồi tù đúng là nhẹ cho họ quá, nhất là Phương Phạm. Bệnh tim của ông ta tái phát cũng không phải là ngẫu nhiên, chỉ có điều anh không ngờ ngay lúc hấp hối ông ta còn chỉ thị Phương Nhan nén lòng phái sát thủ làm hại Lăng Thần mất mạng. Nếu bọn chúng đã bất nhân thì anh cũng sẽ bất nghĩa. Kiêu và Lăng Thần đã chết, anh buộc chúng phải trả cái giá đau đớn nhất, dùng mạng của cả nhà để tế các anh em của anh."

Úc Noãn Tâm nghe thấy mà khiếp hồn đảm vía, nàng không khó để đoán được vận mệnh của Phương gia.

Hoắc Thiên Kình thấy sắc mặt nàng có vẻ nặng nề thì khẽ cười, trong thoáng chốc, sự dịu dàng lại trở về trong mắt hắn.

"Sau khi cơ thể được bình phục thì anh rất nhớ em, muốn lập tức bay về bên cạnh em."

Úc Noãn Tâm nhìn hắn.

"Tại sao anh lại xuất hiện ở con hẻm ấy?"

Hoắc Thiên Kình cười khẽ, giống như làm ảo thuật mà đưa một cái hộp xinh xắn ra trước mắt nàng.

Úc Noãn Tâm run run mà nhận lấy, mở ra…

Chiếc nhẫn tinh xảo đang tỏa anh ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn…

Đó là… Yi Fei Si!

"Thiên Kình, anh thực sự tìm thấy nó rồi!"

"Cô bé lơ đãng, chiếc nhẫn này kẹt trên nhánh san hô, lần sau không được sơ suất thế nữa."

Hoắc Thiên Kình cưng chiều mà căn dặn: "Vì cho em một bất ngờ mà anh đã cố ý tới con phố ấy tìm một cái hộp xinh xắn, không ngờ lại thấy con của anh đi trên phố như hồn ma không chủ. Em đúng là vô tâm, cư nhiên dám làm lạc mất con trai và con gái của anh."

"Thiên Kình!"

Úc Noãn Tâm không đợi hắn nói hết, rốt cuộc không nhịn được mà nhào vào lòng hắn. "Sao anh lại ngốc như thế, nhẫn mất rồi thì thôi đi, tính mạng của anh mới là quan trọng nhất. Ba năm nay, mỗi ngày em đều nhớ anh, mong anh quay về, mỗi ngày em đều sống trong sự dằn vặt áy náy. Sao anh có thể vì em mà chạy đến nơi xa xôi nghìn trùng ấy tìm nhẫn, thậm chí là thiếu chút nữa mất cả mạng chứ?"

Nàng không thể kìm nén được nữa, sự đau đớn cùng khổ sở trong lòng đều phát tiết ra.

Nàng thật sự rất đau lòng, rất rất đau. Vào lúc hắn đau đớn nhất thì lại không có mặt bên cạnh hắn.

Nước mắt chảy dọc xuống hai má nàng, ngay sau đó bị Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng hôn lấy.

Khẽ nâng mặt của nàng lên, dịu dàng mà lau đi nước mắt của nàng, ánh mắt hắn thâm tình mà nhìn sâu vào mắt nàng, nói từng chữ: "Bởi vì… anh yêu em!"

Ba từ ấy rơi vào tai nàng rất rõ ràng, ngay cả ánh mắt vô cùng kiên định kia cũng toát ra vẻ gì đó làm tim người ta đập mạnh.

Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà trợn tròn mắt, giống như là thấy ảo giác.

Chấn kinh, còn có cả không dám tin.

"Thiên Kình, vừa rồi anh nói gì?"

Môi Hoắc Thiên Kình cong lên, ánh mắt thâm tình của hắn phản chiếu trong đôi mắt ngấn lệ của nàng.

"Anh yêu em!"

Hắn lại mở miệng nói rất rõ, mang theo sự nồng nàn.

"Thiên Kình!"

Nước mắt lại tràn ngập trong mắt của Úc Noãn Tâm.