7 Ngày Ân Ái

Chương 34 :

Ngày đăng: 05:38 22/04/20


Bầu trời đầy sao lấp lánh.

"Thiên Kình à, rốt cuộc là con bị gì vậy? Vứt vị hôn thê của con sang một bên, nhưng lại mang theo người đàn bà khác đi nghỉ phép? Thậm chí còn mang cô ta đến tham gia bữa tiệc trên du thuyền của ông nội Phương Nhan?"

Trong thư phòng, Hoắc Thiên Kình nhận được điện thoại của mẫu thân Anna Winslet, giọng nói già dặn giàu kinh nghiệm, không khó nhận ra được sự uy nghiêm của người đàn bà này.

Mẹ của Hoắc Thiên Kình Anna Winslet xuất thân từ hoàng tộc Anh quốc, hai mươi hai tuổi gả cho một người có một nửa huyết thống Trung Quốc, Hoắc Uyên, cũng chính là cha của Hoắc Thiên Kình. Hoắc Uyên là người mạnh mẽ và kiên quyết, trong khi tiếp quản gia tộc Hoắc Thị đúng là đã làm được nhiều việc. Thế nhưng năm đó khi gần bốn mươi tuổi lại xảy ra tai nạn giao thông, sớm qua đời. Anna Winslet trở thành trụ cột của Hoắc Thị. Lúc Hoắc Thiên Kình tốt nghiệp đã chuyển giao quyền cổ phần trong tay cho hắn, từ đó Hoắc Thiên Kình trở thành người trẻ tuổi nhất ngồi nắm quyền trên chiếc ghế tổng tài.

"Xem ra Hoắc Thị chúng ta muốn tiến lên phải dựa vào sức can thiệp to lớn của truyền thông!" Hoắc Thiên Kình vứt điếu xì gà Cuba thượng hạng đang cầm trong tay sang một bên, cười thản nhiên.

"Con còn có tâm tư nói giỡn?"

Trong ống nghe, ngữ khí của Anna Winslet rõ ràng bất mãn. "Ta mặc kệ con nghĩ như thế nào, lập tức trở về gặp ta!"

"Mẹ, con đang nghỉ phép!" Hoắc Thiên Kình nhắc nhở một câu thiết yếu.

"Ta biết con đang nghỉ phép! Thế nhưng hiện giờ ta quan tâm nhất là việc chung thân đại sự của con! Hôn lễ của con cùng Phương Nhan phải được tổ chức!" Anna Winslet nhấn mạnh.

"Chuyện này sau khi kỳ nghỉ kết thúc con sẽ bàn tới!" Hoắc gia luôn thưa thớt người, mẹ hắn lo lắng cũng đúng.

"Ta muốn con trở về không đơn thuần bởi vì chuyện tình của Phương Nhan, bà nội con cứ ầm ĩ muốn gặp con, mấy ngày nay bà rất không vui, nháo Hoắc gia từ trên xuống dưới không được bình an, ta nghĩ cũng chỉ có con mới có khả năng làm cho bà nội an tĩnh lại" Anna Winslet than nhẹ một tiếng rồi nói.

"Bà nội làm sao vậy?" lông mày Hoắc Thiên Kình khẽ nhíu lại.

Hắn có thể không phải là một người tình tốt, nhưng tuyệt đối xứng với danh hiệu đứa cháu hiếu thảo, đối với chuyện của bà nội, hắn cũng sẽ luôn luôn để ở trong lòng.

"Bà nội buổi sáng ngủ dậy tâm huyết dâng trào, muốn nghe đàn dương cầm, ta mời người đánh đàn dương cầm hay nhất đến, vậy mà bà nội con căn bản là không hài lòng, ta lại bảo tới Phương Nhan, không nghĩ là cũng bị bà nội mắng cho. Ta thực sự không có biện pháp nữa rồi." Giọng nói của Anna Winslet lộ ra vẻ mệt mỏi.

Anna Winslet có thói quen sinh hoạt cố hữu của phụ nữ Anh quốc, tuy nói gả vào Hoắc gia nhiều năm như vậy, nhưng vẫn như trước cùng Hoắc gia lão thái thái duy trì một khoảng cách nhất định, hai người bởi bất đồng trong thói quen sinh hoạt, tương kính cũng có chút tương viễn.

"Con biết rồi"

Hoắc Thiên Kình nói một câu. Trên đời này, lão thái thái nghe lời nhất cũng chính là lời nói của đứa cháu trai này.

Úc Noãn Tâm cảm thấy lần đầu tiên mình đến gần bầu trời đêm như thế. Tại hòn đảo tư nhân nhỏ yên tĩnh mà mỹ lệ này, mọi vì tinh tú dường như được nước biển làm nổi bật nên càng lấp lánh thăm thẳm hơn, bầu trời đêm cũng lộ ra một hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng. Giờ khắc này, nàng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của trời cao biển rộng.

Ngày hôm nay nàng gần như là thất tha thất thểu từ trên boong tàu chạy về buồng nhỏ trên tàu. Cảnh tượng vô cùng thối nát ám muội trên boong tàu lúc ban ngày làm cho nàng sợ hãi đến suýt chút nữa rơi vào trong biển rộng mênh mông. Nàng chỉ là muốn lên boong tàu hít thở mà thôi, không ngờ tới lại gặp được một màn không chịu nổi như thế.

Cho tới bây giờ, mỗi khi nàng nghĩ đến vẫn còn tim đập dồn dập, mặt đỏ tía tai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hoắc Thiên Kình kia đúng là tràn đầy tinh lực. Chẳng qua… đối mặt với người đàn bà nhiệt tình như Ngu Ngọc, hẳn là hắn rất thích.

Không hiểu sao lại nổi lên cảm giác quái lạ không hài lòng vừa rồi, nàng khẽ thở dài, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

Úc Noãn Tâm lại càng hoảng sợ, đứng ở của chính là Ngu Ngọc!

"Nếu như tôi là cô thì sẽ chủ động rời đi!" Ngu Ngọc không đợi Úc Noãn Tâm mở miệng, liền chủ động đi đến, đôi mắt kiêu căng nhìn nàng.

Úc Noãn Tâm nhìn cô ta một cái, ngược lại cầm lấy một cái gối ôm, ôm vào trong lòng, ngồi trên giường…

"Nếu Ngu tiểu thư tới tìm tôi chỉ là để muốn nói một câu như thế, vậy mời trở về đi. Tôi đã từng nói rồi, tôi đi hay ở lại đều không phải chuyện cô có khả năng quyết định." Nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý đi xuống núi rồi.

Ngu Ngọc khinh thường nhìn nàng một cái, trực tiếp ngồi xuống sô pha.

"Không nghĩ tới một người nho nhỏ mới vào nghề như cô mà nói năng lợi hại như vậy. Cô tự cho là mình rất quyến rũ, rất có bản lĩnh khiến Hoắc tiên sinh đối với cô chết mê chết mệt hay sao?"

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười, thờ ơ khẽ nói: "Ngu tiểu thư, tôi thấy cô lo lắng thái quá rồi, kỳ thực đêm nay cô tìm đến tôi, đơn giản là muốn làm cho tôi cách xa Hoắc tiên sinh một chút, không phải sao?"
"Đi Hoắc gia? Hoắc tiên sinh, tôi không rõ ý tứ của ngài…"

"Theo tôi về Hoắc gia cũng là một trong những nội dung cô hứa hẹn thực hiện, về việc đi làm cái gì, tới nơi rồi sẽ biết!" Hình như Hoắc Thiên Kình không có ý muốn giải thích với nàng, cất tiếng nói nhàn nhạt, bàn tay hắn cởi nút áo sơmi một cách tự nhiên …

Úc Noãn Tâm thấy thế, lại càng hoảng sợ.

"Hoắc tiên sinh ngài…"

Không phải hắn muốn ngủ trong phòng này đêm nay chứ?

"Sao vậy?" Hoắc Thiên Kình nhíu mày nhìn nàng, tựa hồ không hiểu ra ý kinh ngạc trong lời nói của nàng.

Úc Noãn Tâm đưa tay chỉ chỉ…

"Đêm nay… ngài không ở lại chỗ này chứ?" Nàng dè dặt nói, lời nói cùng dũng khí của nàng hoàn toàn bất đồng.

"Cô nói gì?" Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ "cô nói nhiều lời rất vô ích", đưa tay đem nàng kéo đến trước mặt mình…

"Đừng giống như đầu gỗ thế! Cho tôi."

"Hoắc tiên sinh…" Mặt Úc Noãn Tâm tỏ vẻ khó tin. "Ngu tiểu thư, cô ấy, cô ấy sẽ không vui…"

Chuyện này gọi là gì đây nhỉ? Sinh hoạt của hắn quả thực quá mức tùy tiện. Nói khoa trương hơn chính là… trong biệt thự này hắn dĩ nhiên lại không hề e dè như thế, song song hưởng dụng hai người đàn bà?

Úc Noãn Tâm cảm thấy trời như sụp xuống…

"Cô gái này, việc bây giờ em cần làm chỉ là dâng cho tôi hưởng lạc, những việc khác, đều không cần em phải nghĩ đến!" Hoắc Thiên Kình trực tiếp kéo nàng từ trên giường đứng lên, ngữ khí cứng nhắc, bất mãn cực độ.

"Hoắc tiên sinh…"

"Câm miệng! Hầu hạ tôi tắm!" Hoắc Thiên Kình thô lỗ cắt đứt lời nói của nàng, chưa nói hai lời, trực tiếp ôm nàng đi vào phòng tắm.

Trong lòng Úc Noãn Tâm căng thẳng, nàng biết đêm nay mình sẽ không được ngủ yên giấc…

Đóng lại của phòng, ánh mắt của Ngu Ngọc trở nên băng lạnh cực độ, bàn tay nắm chặt lại, cặp mắt lộ rõ vẻ đố kị ghen ghét!

Úc Noãn Tâm!

Người đàn bà chết tiệt này, vì sao ả vừa xuất hiện là phá hư chuyện tốt của cô?

Đi Hoắc gia? Không ngờ Hoắc Thiên Kình lại đưa cô ta đi Hoắc gia?

Nhớ lại bản thân Ngu Ngọc, theo người đàn ông này ba năm, trong thời gian này, cô ta cũng từng đưa ra ý muốn đến thăm Hoắc gia, khát khao có thể tiến vào Hoắc gia, đáng tiếc đều bị Hoắc Thiên Kình lạnh lùng cự tuyệt. Cho nên, cô ta biết Hoắc Thiên Kình chưa bao giờ đưa đàn bà về nhà, cho dù là người cực kỳ thân mật, cũng sẽ chỉ ở trong biệt thự của hắn hoặc là trong khách sạn.

Hoắc gia, tựa như một cánh cửa đóng chặt mà hắn tuyệt đối không có khả năng để cho người đàn bà khác tiến vào, ngoại trừ Phương Nhan, thiếu phu nhân Hoắc gia mà hắn sắp lấy.

Ngu Ngọc không ngờ Úc Noãn Tâm lại dễ dàng tiến vào Hoắc gia như vậy, cô ta luôn luôn khinh thường người đàn bà này, không nghĩ tới… Ngu Ngọc gắt gao cắn môi, lửa giận bùng lên trong mắt.

Xem ra, người đàn bà này mới chính là người cần phải trăm phương nghìn kế đề phòng, không thể coi thường được!

Úc Noãn Tâm, chờ xem, tôi nhất định làm cho cô không được sống dễ chịu!