7 Ngày Ân Ái

Chương 40 : – I miss you

Ngày đăng: 05:38 22/04/20


Bọn người hầu bên cạnh vừa nghe vậy, đều kinh hãi, vội vã nói: "Lão phu nhân, chúng tôi không dám làm như thế đâu…"

"Hừm, còn nói không có? Ta đang gọi bé Noãn, sao các ngươi lại không kêu người đi gọi nó đến cho ta?" Bà lão tức giận, quát lớn.

Đám người hầu đều không biết phải làm sao.

"Hoắc lão phu nhân, cháu đã tới, bà không nên trách bọn họ nữa, đã khuya rồi, bà như vậy sẽ làm tất vả mọi người không ngủ được, nhất là Hoắc phu nhân, bà ấy đã bị bà đánh thức rồi đấy!" Úc Noãn Tâm đi vào trong phòng, nhẹ giọng an ủi.

Chẳng trách bà ta đánh thức được mọi người, cửa phòng đều mở rộng hết ra, muốn không nghe thấy cũng khó.

"Ta còn không biết cô con dâu kia của ta sao? Cô ta luôn rất tỉnh ngủ, có chút tiếng động thôi cũng sẽ tỉnh, có liên quan gì tới việc ta gọi cháu chứ!"

Hoắc lão phu nhân cả tiếng nói, kéo Úc Noãn Tâm lại bên mình, nhìn bọn người hầu nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi lui xuống đi, bé Noãn cũng tới rồi, ở đây không cần các ngươi, các ngươi chỉ biết làm vướng chân vướng tay!"

"Lão phu nhân, việc này…" Bọn người hầu ngơ ngác nhìn nhau, không dám rời đi.

"Thế nào? Bây giờ các ngươi không nghe lời của ta rồi phải không? Nếu không đi ta cầm gậy đánh các ngươi đi." Hoắc lão phu nhân nói, liền cúi người thấp xuống muốn đi cầm cây gậy lên.

Úc Noãn Tâm cả kinh, vội vàng đoạt lấy cây gậy, thở dài nói: "Mọi người xuống dưới đi, tôi sẽ chăm sóc bà cụ, yên tâm đi."

Bọn người hầu lúc này mới dè dặt rời khỏi gian phòng.

Hoắc lão phu nhân nhìn Úc Noãn Tâm, nhíu mày. "Ha, không nghĩ tới một cô gái nhỏ như cháu mà bọn họ lại nghe lời."

Úc Noãn Tâm nhìn bà một cái, khẽ thở dài, đem cây gậy để sang một bên mà Hoắc lão phu nhân có thể với đến được, sau đó ngồi xuống, cặp mắt trong veo vô cùng chăm chú.

"Hoắc lão phu nhân à."

"Chờ một chút!" Nàng vừa muốn nói lại bị Hoắc lão phu nhân thoáng cái ngắt lời, nhíu mày lại hỏi: "Vì sao cháu toàn gọi Hoắc lão phu nhân?"

Lời nói của bà làm Úc Noãn Tâm hơi sửng sốt.

"Là bà đồng ý gọi như thế, không gọi bà là Hoắc lão phu nhân còn có thể gọi bà là gì đây?"

Hoắc lão phu nhân hít sâu một hơi, nhìn nàng với ánh mắt bất mãn, nói: "Con bé này sao lại không có lễ phép vậy? Hẳn phải gọi bà mới đúng, như vậy mới có thể biểu hiện cháu là một cô gái có lễ phép, đã hiểu chưa?"

"Bà?"

Úc Noãn Tâm kinh ngạc nhìn bà lão, khó hiểu hỏi thăm: "Là bà không cho cháu gọi là bà, thế nào bây giờ lại…"
"Được rồi, được rồi, các cháu đều nghỉ ngơi đi." Hoắc lão phu nhân khoát tay áo, bên môi nở ra nụ cười thỏa mãn…

"Bản nhạc vừa nãy là bản nhạc em mới sáng tác sao?" Trở lại phòng ngủ, Hoắc Thiên Kình đưa ra một câu hỏi.

"Ừ." đôi mắt đẹp ướt át, đen trắng rõ ràng của Úc Noãn Tâm không sợ không vui nhìn vào cặp mắt hắn.

"Tên là gì?"

"I Miss You…" chậm rãi cất lên âm điệu ôn hòa, ngữ điệu phục tùng không kháng cự, khiến cho người ta vô cùng thương mến.

Hoắc Thiên Kình nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kỳ bình thản của nàng, không nói gì, chỉ chỉ vào áo sơmi của mình.

Úc Noãn Tâm cắn môi, tiến lên chủ động hầu hạ hắn cởi áo sơmi, không nhịn được, hỏi một câu: "Đàn hát như vậy có phải rất nghiệp dư hay không?"

Hoắc Thiên Kình nheo đôi mắt dài sâu thẳm lại, nhìn thật kỹ người con gái trước mắt, cánh tay dài mạnh mẽ vươn ra, nâng chiếc cằm trơn bóng của nàng lên.

Đáy mắt Úc Noãn Tâm rõ ràng có sự ngơ ngác giật mình, chỉ là trong chớp mắt, đã liền biến mất…

Thần thái trong mắt nàng, mờ ảo như mơ, khiến người ta có loại ảo giác không nắm bắt được

Mà hắn luôn luôn rất thích sự thách thức. Tính khí của nàng thất thường hư ảo, câu dẫn cảm giác muốn chiếm đoạt trước nay chưa từng có của hắn. Chỉ cần nhìn nàng, trong lồng ngực liền bắt đầu tràn ngập sự hưng phấn, máu tranh đoạt trời sinh từ từ bốc lên, muốn trào phá thoát ra ngoài.

Sau một khắc, bóng dáng cao to của Hoắc Thiên Kình đổ xuống.

Cái miệng hồng đào nhỏ nhắn bị hắn bắt được, nụ hôn nóng bỏng mang theo xu thế chiếm đoạt, dần dần cắn nuốt nàng…

Nụ hôn, ban đầu thầm nghĩ chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nhưng khi tiếp xúc, trong nháy mắt trở nên nồng nàn trằn trọc…

Úc Noãn Tâm không phản kháng, mặc cho cánh tay chắc khỏe của hắn tùy ý ôm chặt, ngửa đầu lên, vô lực đón nhận sự xâm lược vô cùng kịch liệt của hắn.

Ngay khi nàng sắp không thở nổi nữa, trong nháy mắt Hoắc Thiên Kình rốt cục thả nàng ra, cặp mắt đen thâm sâu mang theo một tia quyến luyến không muốn, nhưng lại lộ ra sự chiếm hữu lớn hơn.

Bàn tay vừa rồi vốn ôm lấy cằm nàng liền xoay đi, ngón tay khẽ miết qua miết lại theo gò má mềm mại như tuyết của nàng, như là tuyên cáo quyền sở hữu của hắn.