7 Ngày Ân Ái
Chương 60 : – Nguy hiểm kéo tới
Ngày đăng: 05:38 22/04/20
Không khó nhìn ra tâm tình mâu thuẫn của nàng, Hoắc Thiên Kình lại không giận mà còn cười, giống như là tràn đầy yêu chiều chăm chú nhìn nàng, giống như đang khoan dung với một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Không cần phải xem tôi như là rắn độc thú dữ, tôi chỉ lo lắng cho sự an nguy của em mà thôi!" Một câu này, hoàn toàn không giống với phong cách của hắn.
Úc Noãn Tâm vô cùng kinh ngạc, không rõ ẩn ý đằng sau những lời này của hắn, lo lắng cho sự an nguy của nàng? Nàng thấy kiểu gì cũng không giống, ánh mắt vừa nãy của hắn dường như có thể ăn thịt người.
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình tà mị nhếch lên, toát ra một mị lực bất trị, thờ ơ giải thích một câu: "Hôm nay em vội vội vàng vàng rời đi, chúng ta lại là chỗ quen biết, tôi lo lắng cho sự an nguy của em cũng là bình thường."
Lúc này Úc Noãn Tâm mới nhớ tới, cảnh giác trong lòng thoáng chốc buông xuống, ngay sau đó là cảm giác hơi áy náy.
"Thật ngại quá, Hoắc tiên sinh, vừa rồi tôi không phải cố ý…" Thực sự là rất xấu hổ, nàng càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, hắn có lòng tốt, nhưng mình lại không phân biệt được tốt xấu.
Hoắc Thiên Kình bất ngờ cười cười, nhưng nụ cười này, không chút xuất phát từ đáy mắt… thậm chí có một tia hung ác nham hiểm không đổi rất khó phát hiện lướt qua.
Hôm nay, sau khi người đàn bà này vội vã chạy ra ngoài, cả ngày hắn sốt ruột bất an, nghĩ đến nàng có thể gặp phải rắc rối gì, người luôn luôn lấy công việc làm trọng như hắn vậy mà lại phá lệ hoãn lại cuộc họp, chạy đến nơi ở của nàng, không ngờ tới đây lại thấy được một màn làm hắn không tưởng tượng được!
Tả Lăng Thần!
Đáy lòng hắn hung hăng cười chế nhạo, cặp mắt sâu kia trở nên càng thêm âm hiểm không thôi…
"Em đã gặp phải rắc rồi gì?"
Hả?
Úc Noãn Tâm nghe thấy vậy xong giật mình một chút mới phản ứng lại, liên tục lắc đầu. "Không có việc gì rồi, đã giải quyết được rồi…"
Ngẫm lại buổi sáng nàng lại ngất xỉu tỉnh lại ở nhà hắn, mặt của nàng đều muốn chui xuống lỗ.
"Giải quyết rồi?"
Khóe môi Hoắc Thiên Kình chậm rãi nhếch lên, đáy mắt tối sầm lạnh lẽo lại nổi lên một tia châm chọc, đột nhiên đứng dậy, thân hình to lớn như chim ưng đi về phía nàng từng bước một.
Một hơi thở nguy hiểm quen thuộc phả vào mặt khiến Úc Noãn Tâm vô thức lùi lại mấy bước. Người đàn ông này tính tình vui buồn thất thường cùng với không thể đoán trước được làm cho nàng không biết phải làm sao. Mới một khắc trước còn làm cho nàng cảm động, áy náy, bây giờ lại trở nên vô cùng nguy hiểm. Nhìn khuôn mặt đóng băng không có biểu tình gì của hắn, tựa như quả bom nguyên tử có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Hoắc tiên sinh, ngài…"
Nàng đến với ai không đến, mà lại đến với tên Tả Lăng Thần kia?
Thô lỗ nắm hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu, ban đầu muốn bức nàng cầu xin tha thứ, nhưng cuối cùng lại không cách nào khiến bản thân nặng tay; ánh mắt hắn không tự chủ được liếc về phía da thịt tuyết trắng của nàng, vừa nãy giãy dụa làm cho quần áo nàng lộn xộn, bây giờ bày ra trước mắt hắn, là cảnh trí khiến mạch máu người ta sôi sục.
Ánh mắt của người đàn ông dấy lên một chút nổi giận, vẻ suồng sã nổi lên trong con ngươi đen của hắn.
Sau một khắc, đôi môi như chim ưng cướp đoạt mỗi một tấc da thịt trên cổ nàng, một chuỗi dấu hôn cuồng liệt từ cần cổ của nàng kéo dài đến nụ hoa đã dựng đứng của nàng…
"Không, không được!"
Úc Noãn Tâm có thể chịu được lời nói lạnh nhạt của hắn, nhưng cũng không muốn lặp lại sự nhục nhã này, nàng không muốn lại có một chút điểm quan hệ nào với hắn, tuyệt đối không!
"Thế nào? Em rất trung thành đối với vị đại gia tiếp theo? Nhanh như vậy mà sẽ vì hắn thủ thân như ngọc? Lẽ nào đây là đạo đức nghề nghiệp của em, hử?" Hắn ngừng cướp đoạt, nhìn vào mắt nàng.
Môi của Úc Noãn Tâm run lên, nghe hắn nói vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt…
Hoắc Thiên Kình lại cười lạnh, cúi xuống tiếp tục hôn xuống. Nhưng lúc này không phải là hôn để trừng phạt nữa, mà là trêu đùa; dường như hắn muốn khơi dậy nhiệt tình của nàng.
"Hoắc tiên sinh… xin anh…" Nước mắt đau khổ của nàng rốt cục chảy xuống, rơi xuống môi của hai người, đúng vào thời điểm nếm phải giọt nước mắt mặn ấm kia, Hoắc Thiên Kình buông nàng ra.
Thân thể yếu ớt vô lực cuối cùng trượt xuống, dọc theo khung cửa chậm rãi ngồi trên thảm, tựa như một con búp bê bị nghiền nát, nước mắt lưng tròng viền quanh mắt…
"Anh ấy không phải… không phải…" Nàng rốt cục mở miệng, cặp mắt mang theo nước mắt nhuốm bi thương vô tận.
Thấy thế, Hoắc Thiên Kình nhíu mày một chút, thân thể cao lớn cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay nâng khuôn mặt nàng lên, lập tức, một giọt nước mắt từ viền mắt của nàng rơi xuống, rơi trên mu bàn tay hắn.
Đúng là nước mắt nóng hổi, trong lòng hắn tự nhiên lại nổi lên yêu thương khó hiểu, thu hồi ngón tay lại.
"Em cùng hắn ta, rốt cục là quan hệ gì?" Sự điên cuồng nguy hiểm dần dần biến mất, khôi phục lại vẻ hờ hững vốn có.
"Lăng Thần, anh ấy là người yêu của tôi…" Úc Noãn Tâm gần như là run run nói ra những lời này, liền chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ u oán mà đau xót. "Anh ấy… đã từng là vị hôn phu của tôi."