7 Ngày Ân Ái
Chương 68 : – Ra tay
Ngày đăng: 05:38 22/04/20
Màn đêm như nước, một căn biệt thự như được bao phủ trong ánh trăng vàng rực rỡ, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, xung quanh dường như rất yên tĩnh, lại lộ ra vẻ không tầm thường…
"Hoắc Thiên Kình!"
Cùng với báo động mãnh liệt của hệ thống, cửa phòng làm việc của chủ nhân căn biệt thự bị xô mạnh ra, ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen xông vào.
Tiếng rống giận dữ truyền đi, vệ sĩ canh giữ an toàn cho biệt thự suốt hai bốn tiếng đồng hồ trong vòng một khắc vây kín lấy đám người mặc đồ đen.
"Tả tiên sinh!" Người đi đầu toán vệ sĩ nhìn người phía sau, tuy rằng cúi người cung kính nhưng vẫn không chút nào buông lỏng phòng bị.
"Tôi muốn tìm Hoắc tiên sinh của các người. Tôi nghĩ hắn không ngu ngốc đến nỗi không đoán ra được đêm nay tôi sẽ tới tìm hắn tính sổ?"
Đôi mắt đen bình thường như phủ sương giờ đây đằng đằng sát khí, toàn thân anh ta tỏa ra hơi lạnh, lãnh đạm nói xong, liền muốn trực tiếp xông vào.
"Không được, Tả tiên sinh, ngài không thể lên lầu!" Người vệ sĩ đi đầu kịp thời chắn trước mặt Tả Lăng Thần.
"Cút ngay!" Sắc mặt Tả Lăng Thần rõ ràng có vẻ không tốt, ngay cả mấy người bảo vệ theo sau anh rõ ràng cũng không kiềm chế được.
"Các ngươi lui ra!"
Ngay lúc hai bên đang giằng co, một luồng thanh âm trầm thấp từ trên lầu truyền tới, ngay sau đó, tất cả đèn trong phòng của chủ nhân căn biệt thự đều sáng lên, tiếng bước chân trầm ổn cũng chậm rãi vang lên.
Mấy người vệ sĩ trong biệt thự đều lui ra.
Tả Lăng Thần nheo mắt, ánh mắt sắc bén đánh giá Hoắc Thiên Kình đang từ trên lầu đi xuống, ánh mắt sắc như dao lướt qua đôi môi mỏng lộ vẻ hơi châm chọc kia, bàn tay to đột nhiên nắm chặt lại.
"Tôi chưa từng biết Tả tiên sinh có thói quen xông vào biệt thự của người khác vào ban đêm."
Hoắc Thiên Kình hờ hững chống lại đội mắt đen săc bén của anh, không đếm xỉa đến lời nói gay gắt vừa rồi, ngồi xuống ghế sô pha màu đen làm bằng da thật, trên gương mặt anh tuấn tìm không ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên là, đối với việc Tả Lăng Thần đến, hắn sớm đã có chuẩn bị.
Trong mắt Tả Lăng Thần bừng lên lửa giận, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một khẩu súng nhắm ngay Hoắc Thiên Kình.
Ngay tức khắc, mấy người vệ sĩ trong biệt thự giơ súng nhắm thẳng vào Tả Lăng Thần, còn bọn vệ sĩ của Tả Lăng Thần cũng lại lấy súng ra nhắm thẳng vào vệ sĩ trong biệt thự.
Trong chốc lát, gươm súng đã sẵn sàng, ban đêm tràn ngập khí lạnh lẽo…
Bầu không khí cực kì yên tĩnh, dường như tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.
Nòng súng tối om nhắm thẳng Hoắc Thiên Kình, thậm chí đã sẵn sàng bóp cò.
"Đó là mục đích cậu tới đây sao?"
Hoắc Thiên Tình cười lạnh một tiếng, không chút nào e ngại về bầu không khí khẩn trương căng thẳng trong phòng, ngược lại còn lấy ra một điếu xì gà Cu Ba thượng hạng, châm lửa.
Một đám khói đen bay lên, cơ thể gợi cảm cùa hắn dựa vào lưng ghế sô pha.
"Hoắn Thiên Kình, ngày hôm nay tôi với mày tính toán chuyện của ba năm trước, anh đã làm gì với tôi thì chắc là sẽ không quên!" Tả Lăng Thần không thèm quan tâm vô số nòng súng ngắm vào mình, anh sải bước tiến lên, đẩy mạnh nòng súng trên đầu Hoắc Thiên Kình.
"Buông Hoắc tiên sinh ra!" Mấy vệ sĩ thấy thế, đều muốn hành động.
"Các ngươi lui ra đi!" Hoắc Thiên Kình chậm rãi hướng về phía bọn vệ sĩ ra lệnh.
"Anh nói cái gì?" Trong cơn giận dữ, Tả Lăng Thần tiến lên lại tóm áo hắn lần nữa.
"Không nên kích động như vậy."
Hoắc Thiên Kình nhếch miệng. "Giận thì giận người đàn bà của cậu quá mê người, tôi chỉ thuận theo nhu cầu mà thôi. Hơn nữa cuối cùng cô ta cũng hưởng thụ, nếu cô ta thật sự là tâm không cam tình không nguyện, đến cuối cùng tại sao lại ở dưới người tôi rên rỉ? Ồ, được rồi, tôi tưởng cô ta sẽ nói cho cậu nghe, trước đó không lâu cô ta còn đến tìm tôi, chủ động lên giường của tôi, làm ấm giường."
"Mày câm miệng cho tao!" Tả Lăng Thần thực sự nghe không nổi nữa, vung nắm tay lên, hung hăng đấm về phía mặt hắn.
Nắm tay bị chặn lại giữa không trung, ngay sau đó, một lực mạnh được phát ra, Tả Lăng Thần bị đánh văng mạnh ra ngoài.
"Tao không ngại nói cho mày."
Hoắc Thiên Kình vẻ mặt âm hiểm tàn nhẫn hướng về phía anh, một tay tóm lấy anh, trong mắt đều là vẻ khát máu. "Tao sẽ không cho mày sống thoải mái đâu! Mày không phải yêu người đàn bà kia sao? Tao sẽ hủy hoại cô ta, tao muốn mày cả đời sống trong thống khổ!"
"Mày muốn thế nào?" Tà Lăng Thần một tay đẩy hắn sang một bên, lực đạo khá lớn làm cho Hoắc Thiên Kình hơi lui về phía sau một chút.
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, trong đó mang theo vẻ tàn nhẫn tuyệt tình quỷ dị.
"Tao sẽ làm cho cô ta cam tâm tình nguyện trở thành thứ đồ độc chiếm, để cho tao phát tiết, tao muốn thì cô ta sẽ đáp ứng! Đương nhiên…"
Hắn lại lần nữa tiến đến gần Lăng Thần, không nhanh không chậm nói: "Nếu mày thích chơi đồ thừa lại của tao thì cũng được, đến lúc đó tao nghĩ tao cũng không quan tâm, cô ta chỉ là một thứ tao đã dùng qua, giống như một bộ y phục cũ nát mà thôi! Ha ha…"
Khắp trong sảnh vang lên tiếng cười lạnh giá, điên cuồng của Hoắc thiên Kình… Nhưng lại mang theo một sự cô đơn khiến kẻ khác thương tiếc.
"Tao sẽ không tiếp tục để mày có cơ hội quấy rầy Noãn Tâm!" Tả Lăng Thần đứng dậy, sự phẫn nộ ban nãy sớm đã không thấy đâu, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.
Đôi môi Hoắc Thiên Kình nhếch lên thành một đường cong tà ác. "Được thôi, hy vọng mày có thể quản chặt người đàn bà của chính mình, đáng tiếc a, lời của mày rất khó tin tưởng, không phải mày chưa từng trải qua thất bại? Ví dụ như Phương Nhan…."
"Hoắc Thiên Kình!"
Tả Lăng Thần sẵng giọng cắt đứt lời hắn, nói: "Phương Nhan là thật lòng yêu mày, mày hận tao không nói, nhưng Phương Nhan là người vô tội!"
"Mày yên tâm, mày đã nói người Phương Nhan yêu chính là tao, đương nhiên tao sẽ thật tốt đối với cô ta!" Hoắc Thiên Kình chậm rãi nói đến đây, trong mắt nổi lên oán hận.
"Còn cả Úc, Noãn, Tâm của mày nữa!"
Ngữ khí hung ác mà lạnh giá phun ra từ kẽ răng hắn, mỗi chữ đều lộ ra hận ý lạnh lẽo không gì sánh được! Loại hận này… giống như là đã nhất định đem thanh kiếm sắc chặt đứt mọi trở ngại, bất chấp tất cả.
Hồi VI: Mệnh lệnh khó cưỡng lại
Bi thương vẫn hoàn bi thương, rõ ràng là tình yêu, cũng không thể chấm dứt thương tổn. Nếu như thực sự có ý trời, tình yêu không nên như vậy. Nếu như buông xuống bi thương, thì phía sau bi thương ấy lại là cái gì? Không biết, bi thương qua đi, là nỗi mất mát thật sâu, chỉ cần lơ đãng là sẽ bị thương tổn! Bóng tối, đột nhiên đã tới gần…