7 Ngày Ân Ái

Chương 72 :

Ngày đăng: 05:38 22/04/20


Gần như là cực kỳ khó khăn đi theo Tả Lăng Thần tới thẳng phòng khách rộng lớn, nàng không ngẩng đầu nhưng cũng không khó cảm nhận được ánh sáng chói mắt xa hoa tỏa ra từ chùm đèn pha lê.

Hoắc Thiên Kình… hẳn là hắn đang ở biệt thự của mình.

Tìm ra được một điều an ủi, trong lòng cũng có thể dễ chịu một chút. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp hàm chứa nghi hoặc nhìn về phía Tả Lăng Thần, đã thấy anh cũng có sắc mặt tương đối nặng nề, những điều không giải thích được trong lòng càng nặng thêm rất nhiều…

"Lăng Thần, rốt cuộc cháu cũng đến thăm mợ rồi."

Giọng một phụ nữ mang hơi thở trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu Úc Noãn Tâm, thân thể của nàng vô thức run rẩy một chút, không khó nghe ra khí thế quyền uy trong tiếng nói quen thuộc này…

Úc Noãn Tâm vô thức ngẩng đầu

Quả nhiên là Anna Winslet - mẹ của Hoắc Thiên Kình!

Nàng đột nhiên quay đầu về phía Tả Lăng Thần, sau khi thấy sự cung kính trong mắt anh, trong lòng nhất thời lạnh căm… Trời ạ! Người mợ mà anh nhắc đến lại chính là mẹ của Hoắc Thiên Kình – Anna Winslet?

Nói như thế, Lăng Thần dĩ nhiên có quan hệ thân thích với Hoắc Thiên Kình? Dựa vào tuổi tác, Hoắc Thiên Kình là… anh họ của Lăng Thần?

Trong đầu nhanh chóng hiện ra mối quan hệ kinh thiên động địa này, sắc mặt Úc Noãn Tâm trở nên càng thêm tái nhợt, ngay cả cánh môi vốn hồng nhuận cũng bắt đầu run lên…

Người phụ nữ cao cao đứng ở trên cầu thang, sau khi nhìn thấy Tả Lăng Thần thì dường như đã thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, trên mặt bà biểu lộ ra nụ cười hiền lành thân thiết. Tả Lăng Thần lại kéo Úc Noãn Tâm chủ động tiến lên, ân cần hỏi thăm: "Gần đây cháu bề bộn nhiều việc, không tới thăm mợ được, mợ cùng bà ngoại vẫn khỏe chứ ạ?"

"Vẫn tốt, tất cả đều tốt, đáng tiếc hôm nay cháu đã tới chậm một bước rồi, bà ngoại cháu đi tham gia một hoạt động của Phật giáo phải mấy ngày nữa mới về. Cháu cũng biết bà suốt đời tin vào Phật mà." Anna Winslet kéo tay Tả Lăng Thần, nhẹ giọng nói nói xong mới di chuyển tầm nhìn sang Úc Noãn Tâm đang đứng ở một bên.

Dáng tươi cười ban đầu trong nháy mắt ngưng lại ở khóe môi, trong mắt nổi lên kinh ngạc cùng nghi hoặc…

Úc Noãn Tâm vội vã cụp mắt, nàng không có cách nào chủ động tiến lên chào hỏi được, tình thế như thế này khiến nàng xấu hổ vô cùng.

Hoang đường, tất cả đều cực kỳ hoang đường!

Chuyện này trong mắt nàng đều là hoang đường vô lý như vậy, huống hồ là trong con mắt luôn cao ngạo của một phu nhân mang dòng máu quý tộc? Nghĩ lại việc mình là người đàn bà do chính con trai bà ta mang về, thậm chí ở trong ngôi biệt thự này còn lưu lại hơi thở tận tình hoan ái của nàng cùng Hoắc Thiên Kình. Mà nay, nàng lại đi tới biệt thự này, xuất hiện với một thân phận đáng buồn cười…

Hai người là anh em bà con! Không ngờ bọn họ lại là anh em bà con!

Vì sao ngay từ đầu Lăng Thần không có nói tất cả cho nàng biết?

Không khí có chút đặc quánh lại, may là bị lời nói tiếp theo của Tả Lăng Thần đánh tan, nhưng mà lời nói của anh trong tai Úc Noãn Tâm lại càng mang lại nhiều tai họa hơn.

"Mợ, cô ấy chính là vị hôn thê mà cháu từng nhắc đến – Úc Noãn Tâm, mấy ngày nay chúng cháu đang chuẩn bị hôn lễ, ngày hôm nay cháu đưa đến chào mợ. Noãn Tâm à, vị này là mợ của anh!"

Úc Noãn Tâm không cần mở miệng cũng có thể cảm thấy được ánh mắt sắc bén của phu nhân đang đánh giá mình. Xem ra hiểu lầm của bà đối với nàng càng sâu sắc hơn rồi. Cũng đúng, việc này giải thích cho bất cứ ai nghe cũng đều không tin tưởng được.

Nàng hít sâu một hơi, chết thì chết chứ sao nữa!

"Cháu chào mợ." Có đủ dũng khí tiến lên, hết sức làm cho giọng nói được bình thường vững vàng, nhưng tim lại đập liên hồi.

Anna Winslet lạnh lùng đánh giá Úc Noãn Tâm, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu

"Dựa theo quan hệ họ hàng của người Trung Quốc mà nói, cô là cháu dâu của ta?"

Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn bà, không khó nhận thấy sự lạnh lẽo trong mắt bà…

"Đương nhiên rồi, mợ, đáng lẽ ba năm trước đây cháu và cô ấy đã kết hôn rồi." Tả Lăng Thần trả lời, cho rằng nàng đang căng thẳng, vì vậy liền khẩn trương ôm lấy vai nàng, vừa cười vừa nói.

Anna Winslet nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết như vậy, con mắt màu lam lạnh lùng lại dần dần chuyển sang hòa nhã, bà quan sát Úc Noãn Tâm trên dưới một phen, sâu xa nói:

"Người con gái này quả thực rất xinh đẹp. Úc tiểu thư, đàn ông theo đuổi cô nhất định là rất nhiều?"

Trong lòng Úc Noãn Tâm run lên, nàng tự nhiên nghe ra được ý thăm dò trong lời nói của Hoắc phu nhân, vì vậy liền lấy hết dũng khí trả lời: "Mợ lo lắng nhiều rồi, cháu chỉ là một đứa con gái bình thường mà thôi, Lăng Thần yêu cháu, che chở cháu, kiếp này cháu cũng chỉ yêu Lăng Thần."

Làm lạc hướng câu hỏi, chỉ nói ngắn gọn một câu liền khéo léo trả lời nghi vấn trong câu nói của bà ta.

Vẻ mặt Tả Lăng Thần tràn đầy hạnh phúc.

"Thực sự là một cô gái thông minh, chắc hẳn Úc tiểu thư là một người con gái làm cho đàn ông không nhịn được đưa về nhà, phải không Lăng Thần." Anna Winslet có ý chuyển chủ đề: "Đáng tiếc bà ngoại của cháu hôm nay không có nhà, nếu như bà mà ở nhả, cũng nhất định sẽ rất thích vị Úc tiểu thư này của cháu."
"Cháu cũng không cần phải hâm mộ. Thiên Kình…"

Bà đưa tầm nhìn hướng vào người con trai, hơi nhướng mày nói: "Tuy thời gian hôn lễ của Lăng Thần rất gấp gáp, nhưng ít ra cũng đã định ngày rồi, còn con? Hôn lễ luôn luôn lùi đi lùi lại, con muốn cho người nhà Phương Nhan nghĩ như thế nào?"

"Bác gái…" Phương Nhan vội vã mở miệng. "Gần đây Thiên Kình tương đối bận, chờ một thời gian nữa anh ấy hết bận đà, không nên ép buộc anh ấy!"

"Mẹ!"

Cuối cùng Hoắc Thiên Kình cũng mở miệng, buông bộ đồ ăn cầm trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã của quý tộc, giọng nói thản nhiên.

"Nếu Hoắc gia cùng Phương gia sớm đã có hôn ước, dĩ nhiên con không có lý do để cự tuyệt. Hôm nay con mang Phương Nhan về cũng là vì mục đích này."

Phương Nhan ngây ngốc, ngẩn ngơ cả người. Sau một khắc, ánh mắt đẹp trầm tĩnh tràn ngập hạnh phúc cùng kinh hỉ, cô nhìn sang Hoắc Thiên Kình ở bên cạnh, như thể ngay cả hít thở cũng đều trở nên khó khăn.

Tả Lăng Thần thì lại có chút suy tư nhìn Hoắc Thiên Kình, mà Úc Noãn Tâm chớp hàng mi dài, trong lòng nổi lên một cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này khiến nàng rất khó chịu, như là một loại cảm giác không muốn, hoặc như là nỗi khổ sở chua sót lơ lửng bất định…

Tại sao có thể như vậy?

Anna Winslet nghe vậy xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe môi lập tức nở ra nụ cười vui mừng

"Tốt, con có thể đưa ra quyết định này, mẹ thật là rất vui. Hôn lễ định vào ngày nào?" Bà vội vã hỏi thăm, lập tức vừa nghĩ liền nói: "Như vậy đi, nếu Lăng Thần đầu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, không bằng cùng nhau tổ chức, hôn lễ long trọng kiểu này nhất định trở thành giai thoại."

Úc Noãn Tâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khó xử nhìn thoáng qua Tả Lăng Thần, Tả Lăng Thần lại vỗ nhẹ bàn tay nàng một chút, bên môi hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, dường như không có thái độ chống đối như trước đây, trái lại còn phối hợp cười cười, "Ý này quả thực là không tồi, Tiểu Nhan, em nghĩ sao?"

Cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy bả vai Phương Nhan, làm cho người bên cạnh nhìn qua thấy hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Phương Nhan xấu hổ đỏ mặt, mềm mại dựa vào lòng hắn. "Tất cả đều nghe lời anh."

"Tốt lắm!" Hoắc Thiên Kình lười biếng nhếch môi, như là mang theo ý cười, hắn đưa ánh mắt nhìn thẳng vào đôi nam nữ trước mắt, trầm trầm mở miệng: "Nhưng mà lễ đính hôn cần phải sớm tổ chức, em họ, hai ngươi có ý gì không?"

Tả Lăng Thần vừa muốn mở miệng, Úc Noãn Tâm vội vã giành trước trả lời: "Ba năm trướctôi cùng Lăng Thần đã tổ chức lễ đính hôn, lần này sẽ không làm lại nữa."

Cùng tổ chức hôn lễ đã làm nàng kinh hồn bạt vía rồi, nếu như lại cùng nhau tổ chức lễ đính hôn, chắc hẳn trái tim nàng không chịu nổi.

"Noãn Tâm nói không sai. Anh họ, Tiểu Nhan đợi anh lâu như vậy, lễ đính hôn này anh nhất định phải vì cô ấy tổ chức thật long trọng." Tả Lăng Thần phát hiện tâm tư của Úc Noãn Tâm, dựa theo lời của nàng nói.

"Được." Hoắc Thiên Kình hết sức phối hợpmột cách bất ngờ, thế nhưng ánh mắt sắc lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt của Úc Noãn Tâm, đôi mắt u ám đột nhiên nheo lại. "Đến lúc đó hoan nghênh hai người đến tham dự!"

"Đương nhiên!" Tả Lăng Thần không khó thấy vẻ mơ hồ giấu diếm trong mắt hắn, cẩn thận trả lời.

"Được rồi, được rồi, nghe được những lời này ta cũng thấy yên tâm rồi. Úc tiểu thư..." Anna Winslet mặt lại mỉm cười nhìn Úc Noãn Tâm."Tuy nói Lăng Thần là cháu của ta, nhưng trong lòng ta lại không khác gì con trai. Ta mặc kệ cô yêu thích sự nghiệp bao nhiêu, điều kiện trước tiên là phải chăm sóc tốt cho Lăng Thần, biết không?"

Tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảnh cáo.

Úc Noãn Tâm gật đầu, thầm hít sâu một hơi, chỉ mong sau đó sẽ không gặp phải buổi tối nào đáng sợ như vậy nữa, thật sự là đáng sợ đến tột cùng…

"Noãn Tâm, em tức giận sao?" Trong xe, Tả Lăng Thần kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, dịu dàng nhìn nàng hỏi.

Ánh đèn xe lờ mờ làm nổi bật các đường nét anh tuấn nho nhã của anh, kể cả khối thâm tình trong đôi mắt đen tựa như đáy biển sâu cũng khiến người khác ngây ngất.

Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, chớp hàng mi dài che khuất nỗi bất mãn lăn tăn trong mắt. "Tất cả mọi việc này, anh nên sớm nói cho em biết trước."

Cho tới bây giờ, trong đầu nàng vẫn hiện ra đôi mắt cười như không cười kia của Hoắc Thiên Kình, tựa như… đang dự tính một âm mưu, mỗi khi nhớ tới, làm nàng sợ run cả người lên…

"Cô bé ngốc…"

Tả Lăng Thần thương tiếc khẽ búng vào cằm nàng, đôi mắt như viên ngọc tinh xảo ấm áp, sáng bóng tràn ngập áy náy lờ mờ. "Không nói cho em những việc này, là sợ em suy nghĩ nhiều.Còn nữa, mợ là người yêu thương anh nhất, sớm muộn gì cũng phải thông báo với bà một tiếng. Chỉ là anh không ngờ tới đêm nay anh ta lại quay về Ngự thự, cho nên cũng là trùng hợp mà thôi."