7 Ngày Ân Ái
Chương 78 : – Cuộc hẹn
Ngày đăng: 05:38 22/04/20
Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, đôi mắt đẹp vô thức nhìn về phía người đàn ông đang ôm chặt mình, ánh mắt của anh ôn nhu đa tình, quan tâm che chở nhưng lại có chút nổi lên nghi vấn. Anh luôn luôn hiểu rõ nàng, thế nên cho dù vẻ khác thường của nàng chỉ là thoáng qua cũng đều bị anh nhận ra.
Nhưng
Làm sao nàng có thể nói cho anh toàn bộ chân tướng đây?
"Lăng Thần, em không sao, chỉ là giấc mơ vừa rồi quá giống thật, cho nên sau khi giật mình tỉnh giấc mới có thể sợ hãi như vậy."
Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng anh, tham lam hấp thu hơi thở của riêng anh, sợ anh lại lo lắng, nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Em mơ thấy anh rời xa em…"
Trên đầu vang lên tiếng thở dài tức giận của anh, giọng nói trầm trầm mang theo chút ý cười lượn lờ quanh nàng: "Ngốc ạ, sao anh lại rời xa em được, anh thấy, là do em đóng phim đến mức quá nhập tâm rồi."
Nói đến đây, anh nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhìn nàng với vẻ quan tâm: "Em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, như vậy đi, ngày mai chúng ta chọn mấy địa điểm, anh và em cùng nhau khuây khỏa một chút, được không?"
Bên môi Úc Noãn Tâm nở một nụ cười, gật đầu.
Lòng nàng, vẫn mơ hồ bất an như trước.
"Lăng Thần, gần đây anh rất bận rộn sao." Nàng dễ dàng nhìn ra chân mày anh ẩn chứa vẻ mệt mỏi.
"Hiện nay Tả Thị đang cạnh tranh một case, case này cần rất nhiều vốn, bởi vậy một khi cạnh tranh thành công thì lợi nhuận cao chưa từng có." Tả Lăng Thần nói không chút giấu diếm.
Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao nổi lên chút bất an.
"Lăng Thần, case này phải cạnh tranh với Hoắc thị đúng không?" Đối với chuyện kinh doanh nàng không hiễu rõ, nhưng chỉ cần chuyện gì có dính dáng đến Hoắc Thị thì nàng luôn cảm giác không đơn giản như vậy.
"Không sai, chính là cái hạng mục công trình thành phố hoàn mỹ, trong cuộc tranh giành hạng mục này, bởi vì đòi hỏi phải có một lượng vốn khổng lồ mới có tư cách cạnh tranh, trước mắt đối thủ cạnh tranh của Tả Thị chỉ còn lại một mình Hoắc Thị." Tả Lăng Thần nói.
Úc Noãn Tâm hơi cau mày lại, lo lắng nói: "Hoắc Thiên Kình sẽ không để anh thuận lợi có được hạng mục này, em sợ anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó."
"Trên thương trường ngươi lừa ta gạt chỉ là điều bình thường thôi, anh sẽ đề phòng cẩn thận."
Tả Lăng Thần ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Hiện tại việc quan trọng nhất là em phải điều dưỡng thân thể cho tốt, không nên quá mệt nhọc, nếu không anh sẽ đau lòng."
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, không nói gì nữa, nhưng lo lắng trong đáy mắt cũng không thấy giảm đi.
Trong lòng Hoắc Thiên Kình rốt cuộc đang nghĩ gì? Hắn gửi những bức ảnh khó coi này cho nàng, chẳng qua là muốn bức nàng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc uy hiếp Lăng Thần?
Chỉ là muốn ép nàng rời xa Lăng Thần? Buộc nàng tạm thời hủy hôn?
Vậy thì có chút không đúng, dù sao thì việc chuẩn bị cạnh tranh của Lăng Thần cũng đã đi vào quỹ đạo, cho dù nàng rời khỏi cũng sẽ không làm cho Lăng Thần sa sút ý chí đến mức từ bỏ cạnh tranh hạng mục này, hơn nữa sử dụng loại thủ đoạn này cũng có phần quá ấu trĩ đi.
Nàng suy đi nghĩ lại đều không hiểu nổi ý nghĩ của Hoắc Thiên Kình.
Bảy giờ tối mai… Thật ra trong lòng nàng rất rõ ràng, cuộc hẹn này nàng nhất định phải đi, nếu không hậu quả thật khó lường, nếu Hoắc Thiên Kình đã đem những bức ảnh này như là một phần lễ vật đưa đến tay nàng, vậy thì đây chính là một lời mời không thể chối từ.
Nàng không có đường lui, nàng không cho phép Hoắc Thiên Kình lợi dụng nàng để đả kích Lăng Thần!
Thời gian đối với Úc Noãn Tâm mà nói, chưa từng dằn vặt như vậy, mãi cho đến buổi tối hôm sau, sợi dây vẫn căng lên trong lòng nàng rốt cuộc bị cắt đứt.
Biệt thự Lâm Hải vẫn đứng sừng sững giữa trời đất bao la như cũ, từng đợt sóng tràn lên vỗ vào bờ đá, từ nhỏ nàng đã sợ nước, huống chi ở đây chỉ có một mình trong đêm tối, trời biển cùng với căn biệt thự xa hoa khiến nàng càng cảm thấy run rẩy lo lắng.
Lúc xe sắp tới gần biệt thự thì trên bầu trời đêm u ám xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm long trời lở đất ầm ầm kéo tới.
"Két" Nàng hạ quyết tâm, đạp mạnh lên chân ga, hoảng sợ nhìn xuyên qua cửa sổ xe, ngôi biệt thự như trong truyện cổ tích đang ở trước mặt, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy càng tới gần thì cảm giác áp bức do khối kiến trúc khổng lồ này mang lại càng tăng lên.
Kim đồng hồ vừa vặn chỉ bảy giờ…
Ngay lúc nàng đang thấp thỏm bất an thì cánh cổng của biệt thự tự động chậm rãi mở ra, giống như cái miệng của một con dã thú đang lạnh lùng chuẩn bị nuốt chửng lấy nàng.
Lại một tia chớp lóe qua, giống như muốn xé rách bầu trời đêm, soi rọi bầu trời đêm sáng như ban ngày, trong gương xe, sắc mặt Úc Noãn Tâm tái nhợt.
Nàng khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, nhấn ga, chiếc xe giống như một con cá lặn sâu vào biển cả.
Sau khi xe của nàng tiến vào thì cánh cổng biệt thự lại từ từ đóng lại…
"Úc tiểu thư, Hoắc tiên sinh đã căn dặn, nếu cô tới thì trực tiếp lên phòng ngủ trên lầu ba tìm ngài!" Quản gia cung kính nói, nhưng trên mặt lại không có chút cảm tình.
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn lên.
Không, nói chính xác ra thì không phải là sự thôi thúc, mà là một loại khát vọng cùng dục vọng chưa từng có, loại khát vọng này trong hắn ba năm sau lại biến thành lòng say mê mạnh mẽ chưa từng có. Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn liền trở nên không cách nào không chế được, cho dù là được nền văn minh cao cấp che lấp nhưng cuối cùng cũng không giấu được dục vọng xâm chiếm như dã thú nguyên thủy nhất của hắn!
Chỉ bởi vì nàng là người phụ nữ của Tả Lăng Thần?
Đối với điều này, hắn tự nhiên lại bắt đầu nổi lên sự ngờ vực và suy nghĩ.
Cặp mắt đen lấp lánh như sao sáng, lại lần nữa tỉ mỉ đánh giá người con gái trong lòng, tuy nói không hiểu rõ sự thôi thúc khó hiểu trong lòng, nhưng có điều hắn hiểu rõ, đó chính là…
Hắn muốn người con gái này!
Mà người con gái này cũng nhất định phải thuộc về hắn!
Giống như một món đồ chơi mà hắn muốn cướp lấy từ trên tay đối phương, bất chấp dùng mọi thủ đoạn!
Ánh mắt sắc bén tham lam lại lần nữa dò xét thân thể trắng ngần của nàng, da thịt trong suốt nổi lên những dấu hôn đậm nhạt khác nhau làm hắn thỏa mãn khẽ nhếch môi, hầu kết gợi cảm vô thức khẽ chuyển động…
Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh quyến rũ cuồng dã của nàng mấy giờ trước!
Hẳn là nàng mệt muốn chết rồi đi, cho nên bây giờ mới có thể không phản kháng mà ngủ thiếp đi như vậy.
Không sai, hắn muốn chính là người đàn bà như vậy! Chỉ có như vậy hắn mới có thể thấy được vẻ mặt tự tin kia của Tả Lăng Thần bị hủy hoại!
Úc Noãn Tâm không biết mình đã ngủ bao lâu, ngay khi nàng vô thức muốn xoay người, lại mông lung cảm thấy eo mình đang bị cánh tay rắn chắc ôm chặt, không gian hô hấp cũng phảng phất nhàn nhạt mùi long đản hương nam tính …
Nàng hơi cựa quậy thân thể, trong nháy mắt truyền đến cảm giác đau nhức khiến nàng không khỏi bật lên một tiếng kêu rên. Bên vành tai nhạy cảm lại truyền đến từng đợt âm thanh ám muội càng ngày càng lớn hơn, tiếng thở hổn hển khàn đục của đàn ông cùng với tiếng rên rỉ thống khổ nhưng lại mang theo sự vui sướng khôn cùng của người đàn bà, rõ mồn một chui vào tai nàng.
Âm thanh quen thuộc khiến bộ dạng buồn ngủ của nàng hoàn toàn biến mất, đột nhiên mở mắt ra.
"Tỉnh rồi?" Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm thấp của đàn ông, mang theo nỗi kinh hãi mà nàng quen thuộc.
"Anh!"
Rốt cuộc tỉnh táo lại, nàng mới phát hiện thì ra mình đang bị Hoắc Thiên Kình ôm vào trong lòng theo cách vô cùng mờ ám, tiếng nam nữ khiến người ta nghe thấy phải đỏ mặt vẫn lượn lờ bên tai nàng như trước, nàng nhìn theo hướng âm thanh, nhưng sau một khắc liền há hốc.
Màn hình ti vi to lớn trên vách tường bất ngờ đang chiếu một bộ phim nam nữ đang vận động cực lực, nhìn kỹ lại, nam diễn viên là Hoắc Thiên Kình, mà diễn viên nữ tự dưng lại chính là nàng!
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên thay đổi, chợt hiểu ra!
"Anh, anh dĩ nhiên" Sắc mặt Úc Noãn Tâm trở nên rất khó coi, khẩn trương nhìn quanh phòng.
Phòng này không ngờ lại có đặt camera?
"Thế nào? Được nhìn tận mắt bộ dạng kích tình của mình một cách chân thực nhất, có phải là có một vẻ phong tình hay không?" Hoắc Thiên Kình tà ác nở một nụ cười trên khóe môi, ánh mắt không chút nào che giấu rơi vào thân thể trắng ngần đang đông cứng của nàng.
"Anh biến thái!"
Úc Noãn Tâm cuối cùng hung hăng nói ra mấy chữ này, chống tay dậy, cặp mắt bừng bừng lửa giận nhìn hắn, hận không thể thiêu cháy hắn.
Hoắc Thiên Kình không giận mà ngược lại còn cười, cầm lấy cằm của nàng, trầm giọng nói: "Tối hôm qua em đâu nghĩ như thế? Đã quên rồi sao? Là em khẩn cầu xin tôi muốn em! Nhìn xem, trong video em nhiệt tình đến cỡ nào? Khiến đàn ông mất hồn cỡ nào"
"Đủ rồi!"
Úc Noãn Tâm quay đầu đi, lấy hai tay bịt tai lại, tâm trạng kích động của nàng đã khiến nàng dường như quên mất tình trạng hiện tại của mình, thân thể mỹ lệ không chút che lấp rơi vào trong mắt của Hoắc Thiên Kình.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Tôi đã làm theo yêu cầu của anh đến đúng hẹn rồi, vì sao còn muốn làm như vậy?" Nàng gần như quát to về phía hắn.
Nước mắt mịt mờ cùng bất lực lẳng lặng rơi trên gương mặt…
"Chậc chậc, vật nhỏ mê người…"
Hoắc Thiên Kình cố sức ôm lấy nàng, cúi người xuống hôn nàng, đầu lưỡi nóng bỏng hôn lên nước mắt của nàng,."Bởi vì tôi phát hiện thân thể của em làm tôi càng ngày càng mê muội mất rồi…"
Hắn tà mị quấn lấy nàng đặt xuống dưới thân, nhìn nàng nhục nhã mà rơi lệ, nhưng lại dường như cảm thấy đó là một niềm lạc thú lớn nhất.