7 Ngày Ân Ái

Chương 86 : – Đau đớn

Ngày đăng: 05:38 22/04/20


"Noãn Tâm, em nói gì?"

Nhà hàng lãng mạn, gian phòng lãng mạn nhất.

Tả Lăng Thần không khỏi sửng sốt thốt lên, nhìn cô gái đang ngồi đối diện hàng mi đang run rẩy, trên bàn là chiếc áo cưới trắng tinh được thiết kế bởi một danh gia.

Anh mang nàng đến đây, vốn là định cùng nhau ăn một bữa cơm lãng mạn, không ngờ nàng lại mở miệng nói với anh – nàng sẽ không gả cho anh!

Tin như sét đánh giữa trời quang làm anh ngây ngẩn cả người.

Hai ngày qua nàng vẫn lẩn tránh anh, ngay cả khi anh tới đoàn làm phim tìm cũng không gặp, mới đầu anh tưởng mình bận công việc không quan tâm nàng khiến nàng tức giận, nhưng hôm nay thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, anh rốt cuộc phát hiện sự tình không chỉ đơn giản có vậy.

Noãn Tâm luôn luôn không phải cô bé nhỏ nhen, anh do công việc mà lạnh nhạt nàng, nàng cũng sẽ không đưa ra quyết định nghiêm túc như thế.

Ngón tay Úc Noãn Tâm vô thức nhanh chóng cứng lại, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Lăng Thần, là em có lỗi với anh, nhưng em thực sự không thể gả cho anh."

Thật không ngờ, lòng nàng rốt cục thương đau đến nhường nào, có trời biết nàng mong muốn gả cho người đàn trước mắt này đến thế nào, có lẽ, chỉ có Tiểu Vũ mới biết được tâm trạng chờ đợi được cưới của nàng, tràn ngập hạnh phúc và chờ mong…

Vẻ mặt vốn ưu nhã của Tả Lăng Thần rõ ràng có một chút kích động thoáng qua, nhưng rất nhanh đã bị anh đè nén xuống, khôi phục vẻ ôn nhu trước.

"Noãn Tâm, em tức giận à? Chẳng lẽ là – giận dỗi sao?" Giọng nói trầm thấp như nước và êm tai của anh khiến trái tim nàng đập nhanh.

"Lăng Thần, em đang nói thật!"

Úc Noãn Tâm cố nén đau đớn xé nát trong lòng, đưa mắt nhìn về phía anh, "Chúng ta xa nhau nhiều năm như vậy, một lần nữa gặp lại em thực sự thật cao hứng, em đã cho là em vẫn yêu anh, thế nhưng… em trước sau cũng không lừa được chính bản thân mình."

Tả Lăng Thần nghe xong, ôn nhu trong đáy mắt dần dần nhạt đi, bị thay thế bởi sự đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút gấp, anh cũng không nói gì, một lúc lâu sau mới đưa tay, đặt bàn tay bé nhỏ của nàng vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm chặt…

"Anh biết rồi, em vừa nhận được kịch bản mới đúng không? Trước đây thời gian em còn học đại học cũng luôn nghịch ngợm như thế, hơi một tí là mang anh ra tập diễn, anh đoán, lần này chắc là phim hiện đại, đúng không?" Giọng nói trầm thấp của anh lộ ra sự hết sức bao dung đối với nàng.

Úc Noãn Tâm nhìn anh, nàng sao lại có thể không nhìn thấy vẻ đau xót trong đáy mắt anh chứ. Anhthông minh như vậy sẽ không thể không biết nàng không phải đang luyện tập lời thoại…

Trái tim, như đang bị xé rách một mảng lớn, nàng có thể nghe được âm thanh của trái tim đang khóc, rất đau rất đau…
Úc Noãn Tâm hạ mi mắt xuống, hàng mi dài che giấu hết những đau đớn trong mắt, nhưng lại chẳng chút nào giấu giếm mà gật đầu.

Đó là sự thật, vào lúc này thừa nhận lại là tốt nhất.

Sự thật đớn đau này rốt cuộc che phủ hết những ôn nhu trong mắt Tả Lăng Thần, đối mặt với sự thành thật của Úc Noãn Tâm, lồng ngực anh dường như một cuồn cuộn khí huyết, môi trở nên trắng bệch, thậm chí – khuôn mặt trước giờ đều ưu nhã cũng trở nên cứng ngắc lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp tựa như khối băng lạnh lẽo…

"Vì sao trước đây không nói cho anh biết?"

Đây mới là vấn đề quan trọng nhất, nghĩ tới thật buồn cười, thì ra là tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ có một mình anh mông lung không biết gì, nghĩ đến giờ mới hiểu được vẻ mặt của mợ khi lần đầu tiên gặp Úc Noãn Tâm!

"Em…" Úc Noãn Tâm nhất thời không biết nói gì.

"Cô ta đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói cho anh, chẳng lẽ lại cố ý cho anh biết cô ta đang bắt cá hai tay? Tả tiên sinh nghĩ cô ta tốt đẹp phải không, không ngại nói cho anh biết, tôi đã gặp nhiều nghệ sĩ như thế, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng gặp qua một con nhỏ chủ động hiến thân như thế, để có thể nổi tiếng, cô ta đã làm đủ loại công phu, tôi nhớ rõ trong kỳ nghỉ phép, cô ta cùng Hoắc tiên sinh thậm chí còn ngày đêm vui vẻ…"

"Câm miệng!" Tả Lăng Thần thực sự không nghe nổi nữa, quát lạnh một tiếng.

Tuy rằng anh rất tức giận việc Úc Noãn Tâm giấu giếm, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác chửi bởi, làm nhục nàng!

"Đủ rồi!"

Úc Noãn Tâm thực sự nhịn không nổi, đứng dậy, hô hấp có chút trở nên gấp gáp, nàng nhìn về phía vẻ mặt đau khổ của Tả Lăng Thần, lạnh giọng nói: "Lăng Thần, em đích thực là người phụ nữ như vậy, cho nên – anh sớm thấy rõ được em là tốt rồi, ngày hôm nay em đã nói rõ mọi điều, xin lỗi, bộ váy cưới này không thích hợp với em!"

Nói xong nàng liền xách túi, bỏ chạy ra ngoài.

Tuy rằng Ngu Ngọc nói rất khó nghe, nhưng từng câu từng chữ đều là thật, nàng thực sự không đành lòng nhìn Lăng Thần bị thương!

"Noãn Tâm -" Thấy nàng rời khỏi, Tả Lăng Thần trong mắt cả kinh, ngay tức khắc bị Ngu Ngọc đưa tay kéo lại, thuận thế kéo chặt anh.