7 Ngày Ân Ái
Chương 90 : – Đau lòng
Ngày đăng: 05:38 22/04/20
Hoắc Thiên Kình thấy vậy bèn cười nhạt…
"Noãn, em là đàn bà do một tay tôi dạy dỗ. Tôi nói rồi, cơ thể em mãi mãi thành thật hơn miệng của em nhiều. Người em muốn chính là tôi, cũng chỉ có tôi…"
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe!" Úc Noãn Tâm đưa hai tay che tai lại.
Hoắc Thiên Kình tàn nhẫn giật hai bàn tay đông cứng của nàng ra, gằn từng câu từng chữ nói: "Thật là một cô gái thích trốn tránh hiện thực… Noãn, vô dụng thôi, trong lòng em muốn tôi chứ không phải tên Tả Lăng Thần kia."
"Không phải, không phải… Người tôi yêu chính là Lăng Thần, không phải anh!" Hô hấp của Úc Noãn Tâm trở nên dồn dập, tâm tình kích động mà hướng về phía hắn hét to lên.
"Phải không?" Hoắc Thiên Kình tới gần nàng, đôi mắt đen như nước sơn tỏa ra ánh sáng mà kẻ khác không đoán biết được, "Đánh cuộc không?"
Úc Noãn Tâm giật mình, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc mơ hồ. Còn chưa kịp nhíu mày, cả người đã bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy…
"Này, anh làm gì vậy?" Nàng sợ hãi.
Chiếc váy dài xinh đẹp ướt sũng, nàng giống như một mỹ nhân ngư đang sợ hãi, bị nhốt vào trong lồng ngực của người đàn ông có vẻ tươi cười như vương tử, nhưng nụ cười kia lại rõ ràng không mang theo ý tốt.
"Điều tôi muốn làm rất đơn giản. Chính là muốn cho em biết rõ ràng thân thể của em rốt cuộc là cần ai!" Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ gian tà, vừa nói vừa đem cả người Úc Noãn Tâm đặt lên trên giường.
Sau một khắc, bên tai nàng vang lên tiếng y phục bị xé rách, thân thể xinh đẹp rơi vào trong đôi mắt u ám sâu thẳm của hắn…
Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm tràn ngập né tránh cùng sợ hãi. Hoắc Thiên Kình bước từng bước tới gần nàng, vẻ điên cuồng tà mị trên đầu ép nàng tới mức suýt nữa không thở nổi.
Thân thể vô thức lùi về phía sau, lại bị một bàn tay to của nam nhân kéo lại. Ngay sau đó, thân thể cao lớn đè xuống, đem nàng đang không ngừng giãy dụa và hoảng sợ hoàn toàn giữ chặt dưới thân.
"Hoắc Thiên Kình, lẽ nào bản lĩnh của anh chính là cường thế ép buộc phụ nữ hay sao?" Úc Noãn Tâm khẩn trương, trừng mắt tức giận nhìn hắn.
Trong mắt Hoắc Thiên Kình lướt qua một tia u tối, nhưng chỉ là trong chớp mắt, không giận mà cười: "Có phải là ép buộc hay không tôi nghĩ ngay lập tức sẽ biết."
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn phản chiếu khuôn mặt tái nhợt như hoa lê của Úc Noãn Tâm. Đôi môi mỏng từ từ cong lên, bàn tay to thành thạo phủ lên cơ thể nàng. Những ngón tay thon dài dường như mang theo lửa chuẩn bị khơi lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể nàng.
"Anh… Đừng…" Úc Noãn Tâm đưa tay muốn ngăn trở hành động của hắn lại bị hắn chỉ bằng một bàn tay đã kiềm chế, không thể động đậy.
"Đừng mà…"
Nàng sâu sắc cảm nhận được mối nguy hiểm nhưng chưa kịp kinh hô liền bị hắn bá đạo ngăn chặn, chiếc lưỡi bá đạo hung hãn xông vào trong miệng nàng.
Nụ hôn, mang theo dục vọng cùng xáo động không biết tên. Thậm chí… nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt tội nghiệp động lòng người của nàng, đáy mắt hắn biến đổi mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Noãn…" Hơi thở của hắn không ổn định, đem môi thầm thì bên tai nàng: "Có biết tôi muốn em thế nào không? Em đã định sẵn là thuộc về tôi…"
Nói xong, hắn há miệng ngậm vành tai xinh xắn của nàng, khiến cho nàng một trận kinh hãi cùng run rẩy. Những ngón tay thon dài thành thạo di chuyển…
Hoắc Thiên Kình luôn là cao thủ tình trường, hơn nữa thân thể Úc Noãn Tâm vốn dĩ do một tay hắn dạy dỗ, cho nên đối với những điểm mẫn cảm của nàng, hắn biết rất rõ.
Quả nhiên, dưới sự dụ hoặc của nam nhân này, Úc Noãn Tâm cảm thấy chỗ sâu nhất trong cơ thể dần dần bốc lên một cảm giác cực nóng quen thuộc. Thân thể của nàng trở nên run nhè nhẹ, thậm chí làn da cũng trở nên ửng đỏ khác thường, đẹp không gì sánh nổi.
"Đừng mà… Dừng tay…"
Môi nàng đã hằn đầy những vết răng nhỏ. Giọng nói trở nên càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng nhỏ, dường như không có chút sức lực phản kháng nào.
Nàng không muốn như vậy.
Thế nhưng… Nàng càng muốn phản kháng, thân thể lại càng muốn chống lại, đi ngược lại với ý chí của mình…
"Hử, không phải em cũng rất thích sao?"
Hắn ỷ vào sức lực lẫn hình thể chiếm ưu thế mà hoàn toàn bao phủ nàng. Ngón tay càng tàn nhẫn dằn vặt lý trí sắp tiêu tan của nàng.
Nhìn nữ nhân trong lòng khóc không ra nước mắt, ham muốn mà còn chống cự, hơn nữa thân thể của nàng vô thức vặn vẹo, hắn thỏa mãn mỉm cười.
Lý trí trong mắt Úc Noãn Tâm càng lúc càng tan rã, thậm chí theo mỗi động tác của hắn mà thốt ra rên rỉ như có như không …
Trên trán Tả Lăng Thần nổi gân xanh, những lời nói này càng làm anh ta thêm tức giận. Một cái trở tay nắm lấy cánh tay của Hoắc Thiên Kình, tay kia đã sớm nắm thành quyền chuẩn bị đánh tới…
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm từ trong phòng ngủ đi ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh đấy, vội vàng ngăn cản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Noãn Tâm…"
Tả Lăng Thần nhìn về phía có tiếng nói, nhưng khi nhìn thấy trên người Úc Noãn Tâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam đen thì kinh ngạc lộ ra trong đáy mắt, bỗng chốc trở thành đau nhức.
Anh không phải kẻ ngu, tất nhiên biết chiếc áo sơmi đen nàng đang mặc trên người chính là của Hoắc Thiên Kình.
Nàng bước từng bước một xuống lầu, mỗi bước chân đều nặng như chì…
Chiếc áo sơ mi đen trên người rất lớn, vừa đủ che đi cơ thể nàng. Nhưng không thể che khuất chiếc cổ của nàng, trên xương quai xanh dễ thấy một vết hôn ám muội, thậm chí trên cặp đùi như ẩn như hiện kia cũng sẽ thấy những vết tích lưu lại.
Dấu ấn của người đàn ông!
Ánh mắt không thể tin nổi của Tả Lăng Thần trở thành đau xót. Vẻ mặt bị thương khiến trái tim Úc Noãn Tâm đau đớn như bị xé nát.
Nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, mạnh mẽ đem cảm xúc muốn khóc nén xuống, đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh xuống…
"Không nên vì loại đàn bà như em mà khiến các người tranh chấp."
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp, tựa như mặt nước bị gió thổi gợn sóng, bất lực mà tiều tụy, "Không đáng…"
"Noãn Tâm, nói cho anh biết, là hắn ép buộc em đúng không?" Tả Lăng Thần gắt gao nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng căng thẳng
Úc Noãn Tâm nhìn đôi mắt trầm mặc của hắn, hạ ánh mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Anh ta không có ép buộc em."
"Anh không tin, người em yêu chính là anh, sao lại ở cùng một chỗ với hắn? Rõ ràng là hắn ép buộc em, giống như…" Tả Lăng Thần tâm tình kích động nói, nói đến một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Chuyện ba năm trước đây anh tuyệt đối không thể để Noãn Tâm biết, nếu không… chỉ khiến nàng thất vọng đối với bản thân anh.
Cho dù anh giải thích với nàng, liệu nàng có tha thứ cho anh không?
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt đẹp hiện lên một tia đau đớn, thoáng qua rồi trở lại bình tĩnh. Nàng không nghe thấy những từ cuối cũng của Tả Lăng Thần, cho dù có nghe được cũng sẽ không liên tưởng.
Nàng nhẹ nhàng thở dài rồi khẽ mở miệng…
"Lăng Thần, quả thật em từng yêu anh nhưng đó là ba năm trước đây. Ba năm sau tất cả đã thay đổi, chúng ta chỉ là bạn bè…" Lòng của nàng đang rất đau rất đau.
Bàn tay to của Tả Lăng Thần bắt đầu run, bờ môi ưu nhã mím chặt, quai hàm trở nên cứng ngắc.
"Nếu em không yêu anh, tại sao còn muốn gả cho anh?"
"Đó là bởi vì ba em! Lúc đó em đáp ứng gả cho anh là để ba chịu phẫu thuật. Tình hình lúc đó anh cũng thấy đấy." Giọng nói Úc Noãn Tâm có chút trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng nghe kỹ không khó nhận ra có chút run run.
"Noãn Tâm, em…"
"Lăng Thần, anh đi đi, xin lỗi em không thể lựa chọn anh, bởi vì…"
Nàng đi tới trước mặt Hoắc Thiên Kình, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cố nén đau đớn: "Người em yêu thực sự là…Thiên Kình!"
Nói xong, nàng kiễng đầu ngón chân, đôi môi xinh đẹp run run chủ động hôn Hoắc Thiên Kình…