7 Ngày Ân Ái
Chương 94 :
Ngày đăng: 05:38 22/04/20
Bầu không khí ngày càng trở nên thận trọng hơn.
Kiêu tiến lên, cố gắng muốn nói gì đó lại bị Hoắc Thiên Kình giơ tay ngăn lại.
Úc Noãn Tâm vừa tức giận lại vừa uất ức, nhất là trước mặt bao nhiêu người thế này, nội dung những bức ảnh kia tựa như một lưỡi dao cắt nát lòng nàng.
"Những bức ảnh này… là giả!"
Trên đầu truyền đến một giọng nam trầm trầm. Ngay sau đó, cảm thấy bên hông ấm áp. Cánh tay rắn chắc của người đó kéo nàng ôm vào lòng.
Mùi long đản hương quen thuộc lại bao phủ lấy nàng… Theo hơi thở dồn dập bất an của nàng mà ngấm vào lục phủ ngũ tạng.
Các phóng viên đều kinh hãi, nhất thời có chút hỗn loạn…
"Hoắc tiên sinh, ngài nói như vậy có chứng cứ gì không?"
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình hơi cong lên, lại nhìn về phía Úc Noãn Tâm ở trong lòng.
Mà Úc Noãn Tâm cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau lại khiến tim của nàng không hiểu sao đập loạn lên một chút, vì thế bèn vội vã dời mắt đi…
Tiếng cười trầm trầm của hắn vang dội trong lồng ngực, dường như chấn động cả tai nàng.
"Úc tiểu thư là một nghệ sĩ có phẩm chất nghề nghiệp. Tôi nghĩ trong giai đoạn quan trọng như thế này sẽ không ngốc như vậy mà hủy đi tiền đồ của mình!"
Úc Noãn Tâm nghe vậy lại ngẩng đầu lên nhìn hắn…
Chiếc cằm kiêu ngạo mà uy nghiêm, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía các phóng viên, có vẻ tràn đầy tự tin.
Hắn đang phát biểu bảo vệ nàng sao?
"Nhưng…"
"Trách nhiệm của phóng viên là tìm ra chân tướng sự thật chứ không phải ở chỗ này làm lòng người hoang mang!" Hoắc Thiên Kình cảnh cáo một lần nữa, sau đó xoay người ôm Úc Noãn Tâm đi về phía xe, không thèm để ý tới sự truy hỏi dồn dập của các phóng viên nữa.
"Kiêu, lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này cho tôi! Còn nữa… tên phóng viên kia nhiều chuyện quá!" Khi cửa xe đóng lại, Hoắc Thiên Kình lạnh lùng đưa ra một mệnh lệnh chết người!
"Tôi đã rõ, Hoắc tiên sinh." Kiêu hạ thấp người, khi hắn giương mắt lên thì Úc Noãn Tâm nhìn thấy trong đó có vẻ khát máu quen thuộc.
Biệt thự Lâm Hải.
Một kiến trúc xa hoa mà hùng tráng đứng giữa trời đất và biển cả lộ ra khí thế hào hùng.
Quản gia sớm đã đứng chờ ở cửa, sau khi Hoắc Thiên Kình đi vào lập tức tiếp nhận áo khoác trong tay hắn.
"Được rồi, bà lui xuống đi!" Hoắc Thiên Kình ra lệnh, tiện đà nhìn thoáng qua Úc Noãn Tâm.
Quản gia lui ra ngoài.
"Buông ra, Tôi không muốn ở chung với một tội phạm giết người!" Tay Úc Noãn Tâm nắm chặt lấy nắm cửa, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
"Cô gái ngốc, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không đối xử với em như vậy. Ngoan, buông ra…" Tâm tình Hoắc Thiên Kình rất tốt mà trấn an nàng, ngữ khí tràn ngập sự sủng nịch nhưng… rõ ràng cũng mang theo sự uy hiếp.
Úc Noãn Tâm nhắm chặt mắt lại, liều mạng lắc đầu, ngón tay càng nắm chặt hơn…
"Anh… buông tha cho tôi đi, cầu xin anh…"
Nàng thực sự rất sợ hãi… Cảm giác bất an mãnh liệt này còn hơn cả ba năm trước.
"Đừng sợ…"
Tay Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay nắm cửa của nàng, gỡ từng ngón từng ngón ra, sau đó cầm trong lòng bàn tay: "Tôi thương em như vậy, sao có thể để cho em rời xa tôi được?"
Úc Noãn Tâm bị hắn ôm vào lòng, cả người run lẩy bẩy.
"Yên tâm đi, Noãn, về chuyện ảnh nóng tôi sẽ lập tức tra ra. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ khơi xướng!" Hắn xoay người nàng lại, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, ngữ khí lãnh đạm như mọi ngày.
Úc Noãn Tâm cảm thấy choáng váng. Nếu không phải đang bị hắn ôm chặt thì nàng nhất định sẽ không nhịn được mà ngất xỉu. Được một lát sau nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn…
"Đừng tra nữa, những tấm ảnh đó là thật. Người trong đó chính là tôi… không phải là giả, tất cả đều là thật."
Tuy rằng người tạo ra tai tiếng rất đáng ghét nhưng… cũng không đến mức phải chết.
Không sai, nếu như một ngày nào đó bị Hoắc Thiên Kình tra ra thì đối phương nhất định sẽ rất thảm. Nói không chừng sẽ phải bỏ mạng giống như phóng viên kia.
Nàng thà thừa nhận tất cả cũng không muốn có người vì mình mà phải mất đi quyền sống sót.
Hoắc Thiên Kình, rốt cuộc hắn có tư cách gì mà làm như vậy. Hắn cũng không phải là thần chết, dựa vào cái gì mà nắm trong tay sống chết của con người?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng nâng lên. Trong đôi mắt đẫm lệ phản chiếu ánh mắt hàm chứa thương tiếc của hắn. Hắn cúi đầu cười như đang dung túng đứa con gái cáu kỉnh, nhẹ nhàng lắc đầu…
"Không, Noãn của tôi sẽ không làm như vậy. Tôi tin tưởng em."
Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ tự tin, ngay cả ánh mắt sâu thẳm như biển cả cũng chân thành như vậy, không chút che giấu…
Úc Noãn Tâm ngẩn người…
Nàng biết bao hi vọng tất cả đều trở lại lúc nãy, trở lại lúc nàng chưa biết tình hình của phóng viên kia vừa rồi. Nếu như nàng không biết hắn đáng sợ như vậy thì lời nói, vẻ mặt hắn lúc này nhất định sẽ khiến nàng cảm động sâu sắc, thậm chí… nàng sẽ bỏ qua thù hận với hắn.
Thế nhưng… lúc này sao nàng có thể lại cảm kích hắn được chứ?