9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 87 : Được tấc
Ngày đăng: 12:34 30/04/20
Tống Mạch ngồi xe ngựa Hầu phủ đến thôn trang, cho nên lúc trở về, Đường Hoan cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một hồi rồi.
Thực ra lý do từ chối đua ngựa cùng Tống Mạch, Đường Hoan cũng không có nói
dối hoàn toàn, thân thể này là yếu ớt nhất trong mấy giấc mộng, từ nhỏ
chân không bước ra khỏi nhà, một năm này bị Tống Mạch bắt được lại ngay
cả trong viện cũng rất ít đi lại, cả ngày ở trong phòng thương xuân thu
buồn, hại nàng phóng ngựa cũng không cách nào thoả thích, bay giờ đi
ngủ, cả người ê ẩm, đặc biệt là bên trong hai đùi.
Lúc lên xe
ngựa, nàng bảo Tống Mạch kéo nàng một cái, Tống Mạch không quan tâm.
Nàng nhìn về phía xa phu xin giúp đỡ, ánh mắt xa phu nhìn chằm chằm phía trước giống như nơi đó có mỹ nhân còn đẹp hơn cả nàng. Không có người
giúp đỡ, Đường Hoan đành phải trèo lên, chẳng qua là cánh tay vịn lên xe trước, lại vụng về mà nhấc chân lên quơ lên, tựa như tiểu oa nhi trèo
cao lại giống như lão thái thái lên kháng, mất mặt cực kỳ.
Tống
Mạch yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng nhe răng nhếch miệng, tâm tình của
hắn không khỏi tốt lên, cơn giận vừa rồi bị nàng từ chối đều tan đi
không ít.
Tâm tình tốt, hắn cũng hào phóng, vào lúc nàng tới đây
chuẩn bị ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ vào ghế đẩu nhỏ bên cạnh nói: "Nhìn
ngươi mệt thành như vậy, hôm nay cũng không cần ngồi quỳ nữa, ngồi ở
trên ghế đi."
Đường Hoan nghe được cằm thiếu chút nữa ngã xuống!
Ai muốn quỳ chứ? Nàng rõ ràng muốn ngồi ở trên chiếc giường thấp rộng rãi
dưới mông hắn kia! Xe ngựa Hầu phủ so với xe ngựa hắn dùng lúc là thiếu
gia khí phái hơn nhiều, Tống Mạch nếu là lại dịch sang bên cạnh, nàng co chân cũng có thể nằm ngủ được một giấc, thôn trang cách Hầu phủ khoảng
chừng hơn nửa canh giờ đi đường đó.
"Tướng quân, chân ta mỏi quá, ngươi để cho ta nằm một lát được không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối
không tranh chỗ với ngươi, cũng tuyệt sẽ không chạm phải ngươi!" Đường
Hoan khom người, lấy lòng cầu hắn.
Hai tay nàng chống đầu gối,
nửa người trên hoàn toàn cúi về phía hắn, mặc lại là áo choàng cổ tròn
rộng thùng thình, nơi nào đó liền nửa che nửa đậy.
Tống Mạch quét mắt một vòng rồi dời đi tầm mắt ngay.
Trong lòng lại không cách nào bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Rất kỳ quái, nàng cũng được, Lục Thư Ninh cũng được, rõ ràng là thân thể
giống nhau, vì sao hắn đối với Lục Thư Ninh chưa từng có suy nghĩ khác,
làm sao nàng tới, chỉ cần một động tác, hắn liền...
"Hoặc là quỳ
hoặc là ngồi ghế, tự ngươi chọn." Tống Mạch cởi giày, sau lưng kê gối
dựa lên, lại mang chân dài lên trên giường thấp duỗi ngang, lập tức
chiếm tất cả chỗ, ngay cả khe hở để ngồi cũng không cho nàng. Đường Hoan đáng thương cực kỳ nhìn hắn, hắn nhìn như không thấy, từ trên bàn nhỏ
bên cạnh tùy ý lấy ra một quyển sách, rất nghiêm túc mà xem.
Đường Hoan thật sự muốn ngồi vào trên đùi hắn!
Đáng tiếc bây giờ nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, sau đó nhận mệnh
mà đặt ghế đẩu tới trước giường, ngồi xuống, dựa lưng vào giường, “cặp
giò” vươn ra phía trước, ngửa đầu nhắm mắt thở ra một hơi thật dài, "Mệt mỏi quá à, hôm nay mới chạy vài vòng đã mệt thành như vậy, nghe Tiết
Trạm nói dọc đường phải đi sáu bảy ngày, đợi đến Thanh thành, chân của
ta có thể tàn phế rồi hay không!"
Tống Mạch đến mí mắt cũng chưa
nâng: "Không cần lo lắng, ta sẽ chuẩn bị thuốc cao cho ngươi, mỗi đêm
khi nghỉ ngơi bôi ở trên đùi, trừ ứ đỡ mệt."
Đường Hoan cảm kích nhìn hắn: "Tướng quân đối với ta thật tốt!"
Tống Mạch lật một trang, khóe môi hơi nhếch lên, "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta
chỉ là không muốn bởi vì ngươi mà chậm trễ hành trình."
Đường
Hoan sửng sốt, tiếp theo tủi thân trừng hắn một cái, cúi đầu, vừa bóp
chân cho mình an ủi mình: "Không có việc gì, bất kể tướng quân bởi vì
sao mà giúp ta, dù sao ta cũng không cần lo lắng khó chịu trên đường đi. Bằng không tướng quân hoàn toàn không quan tâm ta, ta không phải là vẫn phải chịu như thường? Ừm, đi nhanh một chút cũng tốt, ta có thế thấy
mười ba vạn tướng sĩ kia thật sớm."
Nàng quay đầu nhìn hắn, trong mắt lóe ra hưng phấn: "Mười ba vạn đó, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua nhiều người như vậy!"
Ý cười trên mặt Tống Mạch biến mất.
Đây không phải là phản ứng mà hắn mong đợi. Hắn muốn nghe nàng oán giận,
nghe nàng mềm lời mềm giọng cầu xin hắn, nhìn nàng làm nũng với hắn...
Bất kể nàng thật lòng cũng được giả vờ cũng được, chỉ cần hắn không mắc
lừa, nhìn nàng ở bên cạnh bị đủ loại hành hạ, vẫn là rất hưởng thụ.
Tống Mạch không phải là người lừa mình dối người, hắn biết hắn còn để ý
nàng, ít nhất trước khi xác định nàng là giả vờ mất trí nhớ, hắn không
thể hoàn toàn nhẫn tâm với nàng. Như vậy, vì sao hắn phải để mình chịu
ấm ức? Chỉ cần không cho nàng nhìn ra tâm tư của hắn, hắn hoàn toàn có
thể hưởng thụ một mặt làm hắn thoải mái của nàng.
Ánh mắt dừng ở trên tay nàng, Tống Mạch nhẹ giọng hỏi nàng: "Bóp chân như vậy có tác dụng sao?"
Đường Hoan gật gật đầu, "Nhiều ít có chút tác dụng đi."
Tống Mạch đọc sách một chút, bình tĩnh phân phó nàng: "Ừm, vậy ngươi cũng
Đường Hoan lập tức chui vào trong chăn một lần nữa, ngủ mê man.
Ngoài cửa Hầu phủ, mười sáu người Chu Dật, Tiết Trạm ... đứng song song, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ đầy khó hiểu.
Tướng quân là đúng giờ nhất, nhưng là hôm nay, hắn đã muộn hơn thời gian tập hợp hẹn sẵn gần hai khắc đồng hồ.
Tiết Trạm cười vỗ vỗ bả vai Chu Dật: "Chu Dật, bên cạnh tướng quân vẫn luôn
là ngươi hầu hạ sinh hoạt thường ngày, ngươi mau đi xem xem tướng quân
có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không."
Chu Dật đẩy tay hắn ta ra, cười lạnh: "Tò mò? Tò mò thì tự ngươi đi xem! Sinh hoạt thường ngày của tướng quân từ trước đến giờ không mượn tay người khác, ta chỉ là
chờ đợi ở ngoài cửa nghe hắn sai bảo. Tối hôm qua tướng quân giao cho ta ở chỗ này chờ hắn, ta đây liền nghe lệnh làm việc, sao nào, ngươi chờ
đến sốt ruột rồi?"
"Ta chỉ nói một câu, cơn giận của ngươi lớn như vậy làm cái gì?"
Tiết Trạm cãi cọ với Chu Dật quen rồi, không để bụng, xoay người vỗ ngựa yêu của mình: "Chẳng qua bây giờ tướng quân muốn dẫn Thư cô nương ra khỏi
nhà, về sau đại khái cũng không cần ngươi hầu hạ trước người rồi, ha ha, đến lúc đó ngươi..."
Nói đến một nửa, nhận được ánh mắt đồng bạn truyền tới, sau lưng Tiết Trạm lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh,
quay đầu, quả nhiên thấy tướng quân mặt không chút thay đổi đi ra, đi
theo phía sau là Thư cô nương thấp hơn hắn cả cái đầu, một thân áo xám,
ăn mặc giống như mười sáu hộ vệ bọn họ, trừ trâm ngọc búi tóc trên đầu.
Thấy ánh mắt của Thư cô nương quét đến, Tiết Trạm lặng lẽ dịch nửa bước ra
sau Chu Dật, định mượn bờ vai của hắn ta che đậy chính mình.
"Tiết Trạm!"
Đường Hoan sớm thấy hắn rồi, đi tới cửa đã lớn tiếng chào hỏi cùng hắn.
Tiết Trạm cười khổ, không dám lên tiếng trả lời, càng không dám nhìn tướng quân.
Đường Hoan cũng không muốn ở chỗ này làm cho hắn khó sống, nàng ngoan ngoãn
đứng ở bên cạnh Tống Mạch, hưng phấn mà nhìn về phía mười bốn hộ vệ
khác.
Tống Mạch vẫn lưu ý đến nàng, lúc này thấy nàng quả nhiên
dán mắt vào hộ vệ của hắn, hắn cũng không có cắt ngang, chờ nàng thu hồi tầm mắt mới thấp giọng hỏi nàng: "Sao rồi, có người ngươi muốn tìm
không?"
Đường Hoan thất vọng lắc đầu. Trong những hộ vệ này, bàn
về tướng mạo, Tiết Trạm là xuất sắc nhất, người khác, lớn tuổi thoạt
nhìn đã có ba mươi tuổi rồi, dáng vẻ cũng đều đoan chính, đáng tiếc kém
mong đợi của nàng rất nhiều, nàng vốn tưởng rằng có thể cùng mười sáu mỹ nam đồng hành, đến lúc đó cho dù Tống Mạch lạnh như băng, nàng cũng có
thể tùy ý chọn một người trêu chọc.
Quả nhiên mặt hàng tốt là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Đường Hoan ngửa đầu, nhỏ giọng khen Tống Mạch: "Tướng quân, ta phát hiện
trong nhiều người như vậy, ngươi là ưa nhìn nhất đó!" Nàng cố ý đè thấp
thanh âm, lại còn bảo đảm những hộ vệ này cũng có thể nghe được.
Nàng còn chưa dứt lời, mười sáu người kia lập tức không hẹn mà cùng cúi đầu, quả nhiên huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bên tai Tống Mạch nóng lên, đây không phải là lần đầu tiên nàng khen hắn ưa nhìn, cũng là lần đầu tiên làm trò ngay trước mặt nhiều người như vậy,
còn để cho đối phương nghe được.
Hắn uy hiếp mà trừng nàng một cái, bước đi đến trước con tuấn mã đứng đầu tiên kia, xoay người lên ngựa.
Như là nhận được chỉ thị, mười sáu hộ vệ lập tức hoàn hồn từ trong lúng
túng lúc trước bắt gặp tướng quân bị tướng quân phu nhân tương lai nói
lời trêu chọc, động tác chỉnh tề lên ngựa.
Rốt cuộc là từng vào
sinh ra tử ở trên chiến trường, vừa lên ngựa, trên người bỗng nhiên thêm một loại uy nghiêm xơ xác tiêu điều, người khác thấy có lẽ sẽ sợ hãi,
rơi vào trong mắt Đường Hoan đó là một khối điểm tâm ngon miệng, nếu là
buổi tối, cảnh tối lửa tắt đèn, tùy tiện người nào cũng là...
"Ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Lên ngựa!" Tống Mạch quay đầu, thấy nàng hướng về phía đám hộ vệ phía sau ngẩn người, nhíu mày quát.
"A, đến
ngay, đến ngay!" Đường Hoan không hề sợ hắn lạnh giọng trách cứ chút
nào, nhanh chóng chạy đến trước ngựa của mình, nhảy lên.
Tống Mạch mặt hướng về phía trước, chờ nàng rong ngựa tới đây.
Ai ngờ Đường Hoan không có đi tìm hắn, mà là đứng ở bên cạnh Tiết Trạm,
mắt cười hỏi hắn ta: "Tiết Trạm, ngày hôm qua chúng ta đua ngựa ngươi
thua, thế nào, hôm nay ngay trước mặt mọi người, ngươi có dám đấu với ta một trận nữa hay không?"
Ta không dám!
Tiết Trạm rất muốn cứ lớn tiếng thét ra như vậy! Rốt cuộc hắn đã biết vì sao Chu Dật ngay
từ đầu đã trốn tránh vị Thư cô nương này rồi, nói chuyện cùng nàng nhiều hơn một câu nữa, hắn đã cảm thấy mình sắp giảm thọ một năm rồi!
"Thuật cưỡi ngựa của Thư cô nương siêu quần, Tiết Trạm cam bái hạ phong." Sau khi hoảng sợ, Tiết Trạm nghiêm nghị đáp.
"Thật mất hứng!" Đường Hoan nhỏ giọng mắng hắn ta một câu, chợt cao giọng
cười ha hả, không đợi Tống Mạch mở miệng đã phóng ngựa chạy ra ngoài,
quay đầu tuyên chiến với Tống Mạch: "Tướng quân, hộ vệ của ngươi đều là
người nhát gan, sợ thua bởi nữ nhân, còn ngươi, ngươi so cùng ta không?"
Tống Mạch ngồi thẳng bất động, "Ta cho ngươi một con phố!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tống tướng quân khẩu khí không nhỏ nha, cẩn thận thua thật mất mặt!