9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 88 : Tiến độ (2)

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Bởi vì có chuẩn bị tâm lý, không muốn như lần trước hoàn toàn không biết gì cả, nàng cảnh giác theo bản năng, cho nên lúc Tống Mạch cởi quần lót

cho nàng, nàng tỉnh ngay, vẫn giả bộ ngủ mà thôi.



Thừa dịp lúc

nam nhân xoay người xuống giường lò giặt khăn lau, Đường Hoan xoay

nghiêng người, trong thanh âm còn mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh ngủ,

mềm mại dịu dàng, "Tướng quân, là ngươi sao?"



Tống Mạch như bị sét đánh.



Cũng may da mặt đã sớm luyện ra rồi, hắn thản nhiên đứng lên nhìn nàng giải

thích: "Là ta, ta để Chu Dật ra ngoài tìm nha hoàn, nhưng là sắc trời

quá tối, xung quanh người ta đều ngủ rồi. Ta vốn định chờ tự ngươi tỉnh, nhưng trên người ngươi có mùi mồ hôi, hun đến ta ngay cả cơm cũng ăn

không vào, đành phải tự mình làm giúp ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã nhìn

quen xác chết trên sa trường, vừa rồi ngươi lại ngủ như người chết,

ngươi ở trong mắt ta thì cũng là xác chết, ta không có chút xíu ý nghĩ

đen tối nào, ngươi cũng không cần cảm thấy ấm ức, ta không có làm cái

khác..."



Đường Hoan dụi dụi mắt, lười nhác ngáp một cái, sau đó

khó hiểu nhìn hắn: "Tướng quân ngươi nói cái gì vậy chứ? Ngươi giúp ta

như vậy, ta rất thoải mái, vì sao phải cảm thấy ấm ức?"



Tống Mạch sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi nàng tỉnh lại, hắn

đã suy nghĩ trăm ngàn loại phản ứng nàng có thể sẽ có, mắng hắn bắt nạt

người, cười nhạo hắn không nhịn được, nhưng chỉ có đoán rằng nàng sẽ là

như thế này, giọng nói bình thường lơ là như vậy. Nàng là nữ nhân, mặc

kệ trước kia can đảm bao nhiêu, tình hình hiện tại là hai người vừa mới

quen biết không lâu, nàng cho dù là giả bộ, cũng phải giả bộ tức giận

chứ?



"Ngươi, ngươi không trách ta?"



"Trách ngươi cái gì chứ?" Đường Hoan hoang mang chớp chớp mắt.



Tống Mạch không chịu khống chế nhìn về hai chân thon dài của nàng lộ ra ở trước mặt hắn.



Đường Hoan từ ánh mắt của hắn nhìn lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta hiểu rồi,

tướng quân là cảm thấy ta là nữ nhân, ngươi đối với ta như vậy, ta nên

xấu hổ phải không?" Thấy Tống Mạch lại nhìn qua, nàng tuỳ ý cười nói:

"Làm sao có thể chứ? Mặc dù thân thể này của Lục Thư Ninh giống ta như

đúc, nhưng suy cho cùng nàng ấy không phải là ta, đúng như lời tướng

quân, thân thể này chính là cái xác chết, ta chỉ là mượn một tháng mà

thôi, tướng quân nhìn vào chạm vào là Lục Thư Ninh, cũng không phải ta,

ta để ý cái gì? Ta chỉ là tiếc nuối thân thể này quá yếu ớt, sử dụng

không thuận tay lắm, aiz, nếu quỷ sai cho ta hoàn dương vào trên người

một nữ nhân khoẻ mạnh một chút thì tốt rồi, xấu một chút cũng không

sao."



Tống Mạch hoàn toàn tắt tiếng, nhìn nàng chằm chằm nửa ngày cũng không nhúc nhích.



Theo như lời nàng nói, hắn ôm, chạm vào, cẩn thận chăm sóc đều là thân thể

của Lục Thư Ninh? Khiến cho hắn khó tự kiềm chế cũng là thân thể của Lục Thư Ninh?



Hắn không đồng ý!



Cái gì gọi là nàng chiếm cơ

thể của Lục Thư Ninh? Rõ ràng là Lục Thư Ninh - hồn phách đáng thương

kia chiếm của nàng, bao gồm những người đó mấy đời trước, đều là người

khác chiếm thân thể của nàng, thay nàng sống nhiều năm như vậy, cho nên

trong mệnh của những người đó nhất định gặp chuyện không may, nhất định
của Lục Thư Ninh để đối xử thật tốt với nàng, cho dù nàng không biết tấm lòng của hắn, cũng có thể cảm nhận được cái tốt của hắn. Hắn sẽ không

muốn nàng, hết kỳ hạn, nàng thật sự đi rồi, chứng minh nàng không có lừa hắn, vậy hắn không cần bởi vì luôn lạnh nhạt với nàng mà tiếc nuối ảo

não, hắn sẽ theo cùng nàng đi hoàng tuyền. Quỷ sai không đáp ứng thỉnh

cầu của nàng cũng không sao, bởi vì bọn họ nhất định đời đời kiếp kiếp

sẽ ở cùng một chỗ, kiếp sau, hắn sẽ cố gắng tìm thấy nàng.



Nếu nàng không đi... Hắn tự có cách đối phó với nữ nhân nói dối hết lần này đến lần khác này.



Đường Hoan vừa mới tỉnh lại, đối diện lại là cái nhìn chăm chú thật sâu dịu dàng lại phức tạp khó phân của nam nhân.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi cố gắng hết sức rồi, các bạn có thể nhìn ra sự cẩn thận từng li từng tí của tôi không?



Ngày mai thần trợ công ra sân, cạc cạc cạc ~



Chương này viết thật sự sung sướng, đưa lên vở kịch nhỏ, nhân vật ra sân: Giai Nhân + Tống Mạch, Hoan Hoan ở đâu? Không cần nàng ta, ha ha ha!



Nghe nói loại bệnh trung khuyển này một khi dưỡng thành, là không chữa được, lời đồn này là thật hay không đây? Tiếp theo, phóng viên giang hồ Giai

Nhân tới cửa phỏng vấn người mắc bệnh nặng Tống Mạch Tống Đại Hà.



Giai Nhân: Tống Đại Hà, ngươi từng nghe nói bệnh trung khuyển chưa?



Tống Mạch: ...



Giai Nhân: Tống Đại Hà, ta hỏi ngươi nói đó!



Tống Mạch: ... Không có, chỉ biết bệnh chó dại.



Giai Nhân: như vậy à, vậy ngươi có biết ngươi bị bệnh trung khuyển không?



Tống Mạch: ta không có bệnh, ngươi có thể đi rồi.



Phóng viên Giai Nhân lấy kỹ năng nghề nghiệp xuất sắc mắc ở cửa, vừa đấu

tranh với cửa lớn vừa tiếp tục phỏng vấn: Tống Đại Hà, bệnh trung khuyển chính là nam nhân vô điều kiện đối tốt với nữ nhân của mình, cho dù bị

ngược trăm ngàn lần vẫn yêu nàng như trân như bảo, theo Tống phu nhân

khoe khoang ở trên giang hồ, ngươi chính là đối với nàng như thế, chẳng

lẽ Tống phu nhân đang bịa đặt? Quả thực như thế, toàn soạn cử người

trong phái truy bắt nàng!



Tống Mạch: ... toà soạn? Ai tới kẻ đó chết.



Giai Nhân: Wow, ngươi đây là thừa nhận mình có bị bệnh trung khuyển?



Tống Mạch: ... Thừa nhận thì như thế nào?



Giai Nhân: ta đây sẽ viết bài tin tức cho ngươi và Tống phu nhân, cho tình

yêu của các ngươi lưu truyền bách thế, mọi người đều biết.



Tống Mạch: ... Ta không muốn bị người biết.



Giai Nhân: Cái đó không phải do ngươi rồi, ha ha, cáo từ!



Tống Mạch nhìn theo phóng viên đang đắc ý dào dạt bước ra khỏi cửa, tay giật giật mấy hạt gạo to bởi vì vo gạo mà vẫn dính ở sau lưng.



Những việc đã trải qua này, trừ nàng ra, ai biết kẻ đó chết.



Vì thế, phóng viên Giai Nhân bị ba hạt gạo to xuyên thủng yết hầu.



Vì thế, hồn phách của phóng viên Giai Nhân trọng sinh, ở trăm ngàn năm sau viết cuốn sách với tên là 《 hoan hỉ trái 》, giải thích chân thật chuyện Tống Đại Hà phát bệnh, kể lại quá trình phát bệnh, làm đời sau ca bệnh

trung khuyển tăng thêm một khoản trầm trọng.