9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 7 : Quan tâm (1)

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Đường Hoan giấu hai con thỏ đi, quay đầu ôm thùng nước còn lại, cố hết sức trở về am Ngọc Tuyền.



Dù được cho thỏ nhưng không có dao cũng không có đồ gia vị, nàng cũng không có cách nào làm thịt thỏ ăn được. Quan trọng nhất là bây giờ Tĩnh Từ sư thái rất ngứa mắt với nàng, lúc nào cũng nhìn nàng chằm chằm. Nếu nàng ra ngoài về muộn, bà sư thái khó tính ấy nhất định sẽ nghi ngờ. Ăn thịt thỏ, tốt nhất là chui vào sâu trong núi đốn củi nướng ăn, vừa an toàn lại yên tâm.



Nàng không dám đắn đo nhiều, trở về am đúng lúc các ni cô khác đang dùng bữa.



Không khí tràn ngập mùi bánh bao thơm lừng.



Đường Hoan không bao giờ ngờ được bánh bao có thể có sức hấp dẫn với nàng đến như vậy.



Vội vàng đặt thùng nước xuống, Đường Hoan chạy nhanh tới phòng bếp.



Nhưngmới chạy được nửa đường nàng lại bị Minh Tâm níu lại.



Minh Tâm im lặng đưa cho nàng nửa cái bánh bao đã vàng, giọng nói cố hạ thật nhỏ: “Minh Tuệ, hôm nay sư phụ khó chịu, không dặn mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng cho tỷ. Tỷ đừng nóng giận, ăn chút bánh này đi, cố gắng thêm chút nữa, sớm đổ đầy nước rồi đến trước mặt sư phụ thành tâm hối lỗi. Sư phụ nhân từ, sẽ không phạt tỷ đâu.”



Đường Hoan im lặng một lúc lâu.



Đây là am ni cô sao?



Đây là hắc điếm* mới đúng ấy!



Thậm chí đây còn không bằng hắc điếm nữa. Cho dù có là chưởng quầy của hắc điếm lòng dạ đen tối độc ác cũng vẫn cho tiểu nhị cơm ăn mà! Nàng chỉ là một tiểu ni cô, ngày hôm qua chưa ăn cơm, tối hôm qua cũng ngủ với bụng rỗng, sáng thì dậy sớm đổ đầy tràn một lu nước, vậy mà ngay cả một cái bánh bao, một bát cháo loãng vị Tĩnh Từ sư thái kia cũng không cho nàng ăn?



Bà ta muốn giết chết người đồ đệ này sao?



“Muội ăn đi, tỷ không đói, cảm ơn muội đã lo cho tỷ.” Đường Hoan đặt bánh bao vào lại trong tay Minh Tâm, xoay người rẽ phải đi ra hậu viện đổ nước vào lu.
Đường Hoan xấu hổ mỉm cười với hắn, “Tống thí chủ, huynh, huynh có thể cho ta một chút gì đó ăn…”



Lời còn chưa dứt, hai tay đã buông lỏng, mí mắt khép lại, ngã sang một bên.



Cho đến khi nàng ngã nằm trên mặt đất, Tống Mạch cũng không có phản ứng gì.



Tốt rồi, vì sao lại ngất thế này?



Bất chấp nam nữ khác biệt, hắn gấp gáp đến độ nhảy ra ngoài, cúi người nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, môi khô nứt nẻ, giống như bị cảm nắng. Hắn nhanh chóng cúi người ôm người lên, chạy nhanh vào nhà.



Khi cả người ngả lên trên giường đất, gân cốt trong người rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, Đường Hoan thoải mái muốn duỗi người.



Nhưng thật tiếc vì nàng vẫn phải giả vờ bất tỉnh.



“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ Minh Tuệ?” Chân tay Tống Mạch luống cuống, hắn chỉ dám đứng bên cạnh giường, liên mồm gọi tên nàng.



Hai mày Đường Hoan cũng không chịu nhíu lấy một cái.



Tống Mạch xoay người đi múc nước, trên mặt hắn đều là mồ hôi, nhìn trông thật sự rất đáng thương chật vật.



Nhân cơ hội này, Đường Hoan mở mắt quét một vòng trong phòng. Trên nền đất phía đông đặt cái tủ ba ngăn sơn son, bên cạnh có một cái bàn và một cái ghế, cùng với hai bao lương thực đặt ở góc tường. Trừ cái lần thấy nàng ngã mà không đỡ thì thân phận người canh rừng của hắn thật sự rất xứng.



Nàng cười đến đắc ý, cuối cùng chỉ còn mỗi việc … leo lên giường của hắn mà thôi.



Dù sao nàng cũng có thời gian một tháng nữa, không vội không vội, trêu chọc hắn vui hơn.