9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 10 : Tư định
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Trời chiều ngả về tây, gió đêm thổi tới, ngôi nhà gỗ nhỏ mát mẻ khác thường.
Tống Mạch nằm một lát đã khôi phục được một chút sức lực. Đường Hoan cẩn thận dìu hắn tựa vào đầu giường, chuyển lò sưởi lại gần, sau đó ngồi xuống bên người hắn, chuẩn bị bón cho hắn ăn.
“Ta tự làm được.” Tống Mạch ngượng ngùng không muốn nàng bón.
“Tống đại ca lại khách khí với ta.”
Đường Hoan làm sao có thể buông tha cơ hội thân mật như vậy, múc một thìa cháo rau dại, đưa lại gần miệng thổi thổi rồi chậm rãi nâng tay lên bón cho hắn. Mi mắt nâng lên, xấu hổ liếc hắn một cái, tầm mắt giao nhau, rồi lại bối rối cúi xuống chỉ nhìn chằm chằm cái thìa, không để cháo rơi ra ngoài.
Trái tim Tống Mạch nhảy loạn, hé miệng uống.
“Ăn ngon không?” Đường Hoan thấp thỏm hỏi.
“Ừm.” Tống Mạch đỏ mặt gật đầu. Sau khi mẫu thân qua đời, đã lâu lắm rồi hắn chưa ăn đồ ăn do nữ nhân làm.
Đường Hoan ngượng ngùng cười, “Tống đại ca cố ý khen ta phải không? Từ khi vào am Ngọc Tuyền ta vẫn chưa bao giờ làm cơm, lâu lắm rồi mới làm một lần, sao có thể ngon được?” Rồi vì muốn xác định thật giả, nàng lại đưa một thìa vào trong miệng.
Tống Mạch sững sờ nhìn nàng chằm chằm. Cái thìa vừa đút cho hắn, hiện giờ đang ở trong miệng nàng.
Đột nhiên hắn cảm thấy khát.
Hắn khẩn trương nhìn về phía trước. Đôi môi đỏ hồng của nàng, rất mê người.
Đường Hoan làm bộ như không hề phát hiện hắn nhìn trộm nàng, lẩm bẩm: “Cũng được, cũng không tính là quá khó ăn. Tống đại ca nhẫn nhịn một vài ngày, đến khi ta nấu nhiều rồi, tay nghề sẽ sớm tốt lên thôi. Đúng rồi, nghe nói ăn nấm rất bổ, ngày mai lúc đốn củi ta sẽ để ý một chút, nếu hái được, tối mai sẽ nấu canh nấm cho huynh ăn.”
Tống Mạch quay đầu nhìn nàng, đúng lúc ấy nàng lại xúc một thìa cháo cho hắn, hắn đành phải nuốt xuống trước rồi mới nói: “Nàng đã vất vả hai ngày rồi, chờ ta bình phục ta sẽ giúp nàng. Đúng rồi, nàng nói nàng đã ký tử khế với am Ngọc Tuyền, nghĩa là không thể tùy tiện hoàn tục phải không? Cần tiền sao? Ta có một ít tiền tiết kiệm, nàng cứ cầm đi, nếu không đủ dùng cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, nàng không cần quá gấp gáp đâu.”
“Chuyện hoàn tục để khi trở về ta sẽ nói với sư phụ, trước kia ta chỉ trộm nghĩ vậy thôi, chưa từng hỏi xin người.” Đường Hoan cúi đầu, “Cho dù có đòi tiền, ta cũng sẽ tiết kiện tiền dần dần, sao có thể dùng tiền của huynh được, chúng ta, chúng ta, bây giờ vẫn chưa phải…” Càng nói giọng nói càng nhỏ, nhỏ đến khi không nói được gì nữa.
Không cần nàng nói ra, Tống Mạch cũng hiểu được ý nàng.
Hắn có chút ảo não, lập tức cho nàng tiền, đúng là có chút đường đột.
Muốn giải thích hai câu, thấy nàng mềm mại quỳ gối bên người hắn, xấu hổ đến nỗi đầu sắp cúi sát vào lòng, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận cùng cần cổ thon dài tinh tế, ngực hắn nóng lên, không kìm lòng được cầm lấy bàn tay để không của nàng, lắp bắp: “Minh Tuệ, ta, ta muốn lấy, lấy nàng…nàng cũng nói, nàng đã coi ta, coi ta là nam nhân của nàng, vậy, ta sẽ đem hết tiền của mình … giao cho nàng, nàng có nguyện ý không?”
Trời còn chưa sáng, Tĩnh Từ sư thái xoay người, đưa lưng về phía Đường Hoan nói: “Đi đi, đến giờ gánh nước rồi.”
Đường Hoan nghiêng ngả đứng lên, yên lặng rời đi.
Nếu Tĩnh Từ sư thái xoay người về bên này, nhất định bà ta sẽ thu được tầm mắt lạnh như băng của đồ đệ, đáng tiếc bà ta không thế.
Đường Hoan cắn răng gánh đầy một lu nước sau đó mới đến chỗ Tống Mạch làm bữa sáng cho hắn.
Một đêm không ngủ lại còn phải quỳ, mặt nàng trắng bệch, không có một chút huyết sắc, hoàn toàn không giống cô nương xinh đẹp đỏ mặt hôm qua.
Tống Mạch lo lắng cầm tay nàng, hỏi nàng làm sao vậy.
Đường Hoan nhào vào vai hắn khóc lớn, đổi lí do phạt quỳ thành Tĩnh Từ sư thái không cho phép nàng hoàn tục, “Tống đại ca, ta không có cách nào quang minh chính đại làm thê tử của huynh, cả đời phải ở trong am ni cô, không thể sinh con dưỡng cái cho huynh rồi. Tống đại ca, về sau chúng ta làm sao bây giờ, huynh có phải sẽ không cần ta nữa hay không?”
Tống Mạch vừa phẫn nộ lại đau lòng, vỗ vai nàng trấn an: “Đừng khóc đừng khóc, chuyện hoàn tục cứ giao cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp.Nếu về sau nàng không thể hoàn tục, nàng, nàng cũng vẫn là thê tử của Tống Mạch ta, ta sẽ không bao giờ không cần nàng!”
Đường Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ: “Tống đại ca, chờ huynh khỏe lại, chúng ta, chúng ta thành thân luôn được không? Ta muốn, ta muốn chân chính trở thành người của huynh…”
Tống Mạch muốn nói như vậy rất thiệt thòi cho nàng, nhưng nhìn nước mắt nàng chảy xuống, hắn im
lặng một lát rồi kiên định gật đầu: “Được, chờ ta khỏe lại, chúng ta sẽ thành thân, nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng.”
Ánh mắt hắn rất chân thật, Đường Hoan chớp chớp mắt, ngượng ngùng tựa vào đầu vai hắn.
Về cơ bản Tống Mạch đã bị thu phục xong, nhưng nàng nên đối phó với lão ni cô thế nào đây?
Hạ độc ư? Trên tay nàng đâu có độc.
Lấy dây thừng siết chết bà ta? Am ni cô có nhiều người như vậy, nếu bị người khác phát hiện ra sẽ rất nguy hiểm…
Cả buổi sáng, Đường Hoan đều suy nghĩ vấn đề này, đến nỗi khi nàng vào núi đốn củi, ngay cả phía sau có người theo dõi cũng không phát hiện ra, cho đến khi người nọ ôm lấy nàng, nàng mới hoàn toàn hồi thần.
“Minh Tuệ, có nhớ Lục ca không?”
Kiều Lục dính sát người vào tiểu ni cô, một tay ôm thắt lưng nàng, tay sau quay cằm nàng lại, cười khẽ.