9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 14 : Đốt lửa (2)
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Tống Mạch chết lặng đứng sững như một thân cây gỗ. Không được, hắn nhất định phải xác nhận nàng không có việc gì.
Tro tàn vẫn còn nóng hôi hổi, Tống Mạch tựa như dẫm lên lửa, ống quần đều bị cháy khét. Hắn lại giống như không cảm thấy gì cả, chỗ nào cũng lật lên xem, xác định bên trong không có thân xác ai, hắn mới đến hậu viện, đi thật chậm.
Nàng không sao là tốt rồi.
Nhưng nàng đi đâu vậy, nàng có trở về nữa không?
Nàng là một tiểu ni cô vừa mới hoàn tục, cả người không có xu nào, nàng có thể đi tới đâu?
Ánh mắt Tống Mạch thoáng nhìn ra bên ngoài, đột nhiên có màu đỏ rơi vào trong mắt hắn, dưới chân có, phía trước cũng có.
Hắn không kịp không chế hất tung đám tro tàn vùi lấp vết máu ra, đi đến cửa sau, xuống dưới triền núi, sau đó hắn thấy một bóng người ngã trong bụi cỏ. Người nọ mặc truy y màu xám quen thuộc, trên người lộ ra rất nhiều vết bỏng.
“Minh Tuệ!”
Tống Mạch chạy nhanh tới, nhìn thấy chân nàng máu thịt lẫn lộn, hối hận cùng với tự trách đan xen đau lòng mãnh liệt ùa tới.
“Minh Tuệ, Minh Tuệ…” Hắn run rẩy ôm nàng vào lòng, nhìn đôi mắt nhắm chặt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trên mặt nàng còn có mấy vệt than đen, hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc nàng chạy vào trong lửa. Nàng vì sao lại ngốc như vậy, so với nàng , mấy thứ kia có là gì?
Đường Hoan nằm trên lưng hắn, không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng nàng có thể căn cứ vào cánh tay càng ngày càng siết chặt của hắn để đoán xem hắn đang nghĩ gì. Nàng đắc ý mỉm cười, tiếp tục kích thích hắn: “Tống Mạch, ngươi mau thả lão nương xuống, nếu không về sau lão nương không tìm được nam nhân tốt, ta sẽ ăn vạ không rời khỏi ngươi! Lão nương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn sống an ổn với cô nương tốt của ngươi, tốt nhất là lập tức thả lão…”
“Bốp”, mông bị người vỗ mạnh một cái, theo sau đó là giọng nói lạnh như băng của nam nhân, “Nói
thêm hai chữ nữa ta sẽ ném ngươi xuống dưới núi.”
Ngoại trừ sư phụ, Đường Hoan lớn thế này vẫn chưa từng bị ai đánh mông. Nàng thật sự tức giận, cào hắn thật mạnh một cái: “Lão nương cứ thích nói đấy, ngươi không muốn nghe nữa thì mau thả lão nương xuống dưới, lão…A, đừng đánh, mũ ta rơi rồi, ngươi mau tìm lại cho ta!”
Tống Mạch dừng chân, xoay người nhìn mũ ni cô rơi ở đằng kia, chuyển nàng đặt vào lòng, châm chọc: “Không phải ngươi nói không muốn làm ni cô sao, vì sao còn đội mũ ni cô làm gì?”
Đường Hoan không muốn để hắn thấy, nàng ôm đầu chui vào ngực hắn: “Ta đúng là không muốn làm ni cô đâu nhưng đầu trọc nhìn rất xấu a, đội mũ vào chẳng phải vẫn đẹp hơn chút chút sao?”
Tống Mạch không nhịn được cười, đột nhiên nhớ lại ngày đó nàng tìm tới hóa duyên, tươi cười liền cứng đờ, “Lần trước ngươi đói đến choáng váng cũng là giả vờ, bởi vì mũ bị ta làm rơi nên mới tỉnh lại có phải không?”
Đường Hoan không nói gì.
Tống Mạch cười lạnh, nâng tay ném nàng lên vai, không để ý tới nàng hô to gọi nhỏ, nhanh chóng đi xuống núi.
Nàng là một ni cô, cần gì để ý đẹp xấu cơ chứ? Đội mũ, đẹp hơn, nàng còn muốn đi quyến rũ ai?