9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 2 : Cứu được mỹ nhân (1)

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Sắp tới hoàng hôn, ở phía tây mặt trời khuất một nửa sau dãy núi, chỉ còn lại một nửa chiếu hồng cả ánh nắng chiều.



Cả ngọn núi được bao phủ trong ánh chiều tà, nửa sáng nửa tối.



Dưới núi khói bếp nổi lên bốn phía, dân thôn đều đang chuẩn bị làm cơm chiều.



Trên núi, cổ thụ mọc dày đặc, trừ bỏ tiếng chim cùng côn trung kêu vang, cũng chỉ có gió thổi lá cây xào xạc, tiếng nước chảy róc rách.



Đường Hoan ngồi bên suối, kinh ngạc nhìn hình bóng chiếu ngược trong nước, mãi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.



Sư phụ nói nàng có thể vào trong mộng của Tống Mạch, nàng cũng không tin tưởng lắm. Cho đến khi một chùm sáng trắng hiện ra,nàng thấy mình đột nhiên bị đưa tới một nơi thực chân thật.



Nàng đương nhiên đã từng mơ, trong mơ ngoại trừ chuyện khiến cho nàng sợ hãi hoặc vui sướng thì bối cảnh xung quanh đều rất mơ hồ. Sau khi tỉnh lại nàng chỉ mơ hồ biết được mình đã mơ thấy chỗ nào, gặp được người nào, đã xảy ra chuyện gì nhưng tuyệt đối không hề có cảm nhận chân thật như thế này.



Gió là nhẹ nhàng, không khí thì tươi mát, lỗ tai lại ong ong.



Bên cạnh có tiếng tiểu ni cô đang oán giận với nàng, nói hôm nay không thể xin đủ số tiền sư phụ đã giao, lại về muộn như vậy, nhất định sẽ bị phạt.



Đường Hoan nhìn bộ xiêm y màu xám giống nhau y sỳ của hai người, lại nhìn mũ ni cô trên đầu đối phương, nàng nhanh chóng chạy đến bên dòng suối.



Nàng tìm một khúc suối, dòng nước nơi đó chảy chậm, như một mặt gương, chiếu rõ khuôn mặt nàng.



Nét mặt quen thuộc, may mắn, đây chính là bộ dáng của nàng.



Trên đỉnh đầu cũng có mũ ni cô!



Đường Hoan cực kì thong thả nâng tay lên, chậm rãi gỡ cái mũ xuống.




Nàng không thể chết được, cũng không được thất thân, nếu không phải trong trí nhớ Minh Tâm là một con người rất lương thiện, nàng ấy ngay cả đánh cũng không dám đánh, nàng đã không chạy thế này rồi!



Đường Hoan không thể làm được gì, nàng cũng không nhìn Minh Tâm có chạy không, chỉ liều mạng chạy về phía trước.



Nàng nghe thấy Kiều Lục chỉ huy Khỉ Ốm đuổi theo Minh Tâm còn hắn đuổi theo nàng.



Rốt cuộc Đường Hoan cũng hiểu được ý nghĩa câu “hồng nhan họa thủy”, nếu nàng có bộ dạng bình thường như Minh Tâm, hiện giờ người đuổi nàng đã là Khỉ Ôm, dù thế nào Khỉ Ốm so với Kiều Lục vẫn dễ đối phó hơn nhiều.



Cỏ dại dưới chân mọc dày đặc, gió thổi ở bên tai vù vù, bước chân nặng trịch phía sau càng ngày càng gần.



Đường Hoan lại muốn chửi bới!



Nàng vốn đã đói bụng, lại ở trong núi bôn ba một ngày trời, làm sao có thể chạy nhanh đây?



Nhưng mà không chạy không được a!



Nàng thích hái hoa chứ không thích bị hái! Mặt hàng như Kiều Lục, có xách giày cho nàng cũng không xứng.



Nhưng mà nếu không liên quan tới chuyện sống chết mà nàng lại không thể chạy nổi, để cho hắn làm một lần cũng không sao. Nhìn dáng người của hắn, khả năng chắc cũng không tệ lắm, cùng lắm thì lúc làm nàng cứ nhắm mắt lại, coi như bị heo gặm. Thế mà cố tình lúc này nàng lại phải vì Tống Mạch mà thủ thân như ngọc a!



Không thể tưởng tượng được nàng cũng có ngày thủ thân như ngọc!



___^^___^^___



vâng, giấc mộng đầu tiên: hái hoa tặc biến thành ni cô. Không biết vị đại hiệp mang khuôn mặt trắng trẻo thư sinh Tống Mạch sẽ biến thành ai đây???