9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 20 : Ngây thơ (1)

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Từ ngày cha Tống mất, đã ba ngày rồi Tống Mạch vẫn chưa ngủ, đêm nay vừa nằm xuống hắn đã ngủ say như chết. Hơn nữa khi Đường Hoan cởi áo ngoài của hắn động tác rất nhẹ nhàng, lại thêm lo lắng đề phòng, chỉ cần Tống Mạch hơi cử động một chút nàng đều sợ tới mức lúc nào cũng sẵn sàng diễn trò được. Cho nên sau thời gian hai ly trà cố gắng, nàng rốt cuộc không còn sợ hãi nữa, thành công cởi được một nửa áo ngoài của đối phương ra.



Tuy nói là cởi được một nửa nhưng hắn lại nằm nghiêng sang trái nên một phần áo ngoài mắc bên dưới của Tống Mạch cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn bộ, vì vậy toàn bộ phần trước ngực và sau lưng của Tống Mạch đều lộ ra hết.



Đường Hoan lại nằm xuống, dí sát vào người hắn, cảm thụ khuôn ngực cường tráng của ai kia.

Đương nhiên, vì trong phòng quá tối nên nàng cũng chẳng nhìn được là bao, ví dụ như hạt đậu đỏ trên ngực hắn, nàng cũng chẳng thể nhìn rõ.



Tay nàng dán lên ngực hắn.



Lòng bàn tay cảm nhận cơ ngực rắn chắc, theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng. Tay Đường Hoan sờ chầm chậm, từ từ tiến đến má phải hắn. Tim hắn đập nhịp nhàng khỏe mạnh, bàn tay đặt ở đó cũng khiến lòng nàng thoáng chút không kìm được khẽ run rẩy.



Vừa xa lạ, lại quen thuộc.



Từng có một Tống “canh rừng” cũng ôm nàng vào lòng như vậy, hắn không cho nàng sờ mấy bộ phận ở dưới eo nhưng bên trên lại tùy theo ý nàng. Nghĩ kĩ lại, có lẽ bởi vì bị nàng giày vò nên cũng hết cách, Tống “canh rừng” đành phải thỏa hiệp.



Tống nhị thúc thì sao?



Bởi vì nàng là chất nữ của hắn, ngay từ đầu Tống nhị thúc đã đối với nàng rất tốt. Thoạt nhìn cứ tưởng lần này đơn giản hơn, nhưng Đường Hoan biết, muốn hái được Tống nhị thúc, còn khó hơn so với Tống “canh rừng”rất nhiều.



Đáng tiếc cho cơ thể mê người này a…không thể tận hưởng ngay lập tức.




Tống Mạch run run duỗi bàn tay phải ra, nâng tay, mu bàn tay chạm vào yếm nàng, sợ nàng tỉnh, hắn vừa nhanh lại gấp rụt tay ra, không ngờ lại huých vào nàng… Tim đập dồn dập, Tống Mạch nhắm lại, cố ép mình phải bình tĩnh, bàn tay an toàn rút ra khỏi yếm nàng, Vừa rời khỏi, hắn nhẹ nhàng thở phào, muốn đứng dậy, lại phát hiện nàng đang gối lên cánh tay trái của hắn, nếu hắn cử động, nàng mà tỉnh thì biết làm sao? Nửa trên của nàng chỉ còn có cái yếm, nhị thúc là hắn thì không biết đã cởi áo ngoài ra từ lúc nào, hai người gần như đã cởi trần, loại tình huống này, nàng sẽ nghĩ về nhị thúc như hắn thế nào đây!



Tống Mạch hận mình không thể chết đi, làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện này!



Hắn không dám động, cố gắng nhớ lại xem hôm qua rốt cuộc mình đã làm cái gì. Nghĩ đến muốn nổ đầu nhưng cũng chỉ nhớ được chất nữ gặp ác mộng nên chui vào lòng hắn, hắn không có cách nào đành ôm nàng rồi ngủ thiếp đi luôn. Xiêm y lúc nào thì cởi ra, thực sự hắn không thể nhớ nổi.



Bây giờ nên làm cái gì đây?



Cứ để như vậy thì không ổn, chất nữ… chất nữ đã bị hắn hủy đi trong sạch, nếu chất nữ biết, có thể nào nghĩ quẩn không?



Suy nghĩ giả vờ ngủ chợt lóe qua nhưng nhanh chóng bị Tống Mạch bác bỏ.



Hắn quay đầu, hướng lên trên hít sâu hai lần, đầu tiên là dịch eo ra, để cho cây gậy không biết đã nóng lên từ lúc nào của mình rời khỏi mông chất nữ, sau đó mới nhẹ nhàng nhặt lấy trung y của chất nữ, phủ lên vai nàng.



Phủ lên vẫn chưa ổn, hắn còn phải mặc vào cho nàng nữa, bởi vì bọn họ ngủ cùng giường, mặc dù là tự chất nữ cởi nhưng sau khi nàng tỉnh lại, có lẽ sẽ rất xấu hổ?



Tống Mạch không nghĩ cho chất nữ mới là lạ. Nàng không lấy Đổng Minh Hoa, muốn giữ đạo hiếu ba năm, bọn họ còn sống chung với nhau ba năm nữa, làm sao có thể…



Trời bên ngoài vẫn còn hơi tối, chất nữ, có vẻ ngủ rất sâu?