9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 21 : Ẩm ướt (1)
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Vì Cẩm Chi với Đổng Minh Hoa từ nhỏ đã chơi với nhau rất thân nên Tống Mạch yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với Đổng Minh Hoa lúc nào cũng chẳng khác gì con cháu nhà mình.
Nhưng nay chỉ qua một đêm, thái độ của Tống Mạch chợt thay đổi, Đổng Minh Hoa lo sợ, nhìn Đường Hoan đang tránh sau lưng Tống Mạch xin giúp đỡ.
“Cẩm Chi, con đi vào trong phòng.”
Bây giờ Tống Mạch cực kì khó chịu với Đổng Minh Hoa, hắn không hề quay đầu lại, cứ thế bảo nàng vào.
“Vâng, vậy nhị thúc nói chuyện với khách nhé.” Đường Hoan cũng rất phối hợp, nàng không thèm nhìn hai người kia, đã xoay người bước đi.
“Cẩm Chi…” Đổng Minh Hoa khẩn trương, ánh mắt lo lắng theo sát bóng lưng Đường Hoan, trong lòng càng ngày càng bất an. Vì sao Cẩm Chi lại không để ý tới hắn? Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra manh mối vì sao nhạc phụ chết sao? Không, sẽ không đâu. Nếu như vậy, nàng sẽ cực kì tức giận.
Tương Ngọc Châu vụng trộm liếc mắt nhìn Tống Mạch, lại nhìn sắc mặt Đổng Minh Hoa, biết việc này mà không giải quyết được, Đổng Minh Hoa sẽ chỉ càng thêm nhớ thương Cẩm Chi, nàng ta liền ngượng ngùng cúi thấp đầu, dịu dàng nói: “Tống nhị thúc, mợ con lo lắng một mình Cẩm Chi tỷ tỷ ở trong phòng sẽ buồn bã nên mới dặn con với biểu ca cùng đến đây trò chuyện với tỷ ấy. Có phải thúc có chuyện muốn nói với biểu ca con không? Vậy cứ để con vào tìm Cẩm Chi tỷ tỷ trước?”
Đổng Minh Hoa nghi hoặc nhìn về phía nàng, Tương Ngọc Châu nhanh chóng đưa cho hắn một ánh mắt trấn an. Đổng Minh Hoa thả lỏng, nhất thời cảm thấy mình thực may mắn vì có biểu muội đi cùng. Như vậy, dù hắn không gặp được Cẩm Chi, biểu muội cũng có thể thay hắnhỏi thăm Cẩm Chi vì sao nhị thúc lại giận hắn thế.
Tất cả hành động “liếc mắt đưa tình” của hai người này đều không qua được mắt Tống Mạch.
Tương Ngọc Châu có tâm tư khác đã là sự thật, Đổng Minh Hoa…dây dưa không rõ với nữ nhân khác lại có thể dễ dàng tin tưởng đối phương, cho dù tình cảm của hắn với Cẩm Chi có vài phần thật lòng, người như vậy cũng không xứng với Cẩm Chi.
Dù chỉ nói thêm một câu Tống Mạch cũng không muốn nói với hai người này, hắn đưa tay ra tiễn khách: “Đổng Minh Hoa, ngươi đi đi, về sau cũng không cần đến Tống gia nữa. Hôn ước của ngươi với Cẩm Chi, chờ qua 49 ngày của phụ thân Cẩm Chi, ta sẽ tự mình đăng môn từ hôn.” Về phần Tương Ngọc Châu, hắn khinh thường nói chuyện với nàng ta.
Đường Hoan quay đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Đổng Minh Hoa, nếu ngươi còn là một nam nhân, từ nay về sau hãy đối xử tốt với một mình biểu muội ngươi thôi, nếu lại tới tìm ta, ta khinh thường ngươi.” Nói xong, bước vào cửa, chốt chặt cửa lại, không chút lưu tình.
Đổng Minh Hoa đối mặt với cánh cửa đóng chặt mà ngẩn người, nữ nhân lạnh lùng kia, thật sự chính là Cẩm Chi sao?
ở trong nhà, Đường Hoan vừabước vào, thấy Tống Mạch đứng trước mặt, nàng cúi đầu nói nhỏ, “Nhị thúc, con rất khó chịu…”
Tống Mạch thế mới biết, bình tĩnh nhẫn tâm vừa rồi của nàng tất cả đều chỉ là giả vờ.
hắn ôm chặt lấy nàng, thấp giọng trấn an: “Muốn khóc cứ khóc đi, khóc xong trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.”
Đường Hoan cười trộm. Thực ra chất nữ cũng không muốn khóc đâu, chất nữ chỉ muốn ôm thúc một cái thôi.
Đổng Minh Hoa thất hồn lạc phách rời đi.
Tống Mạch cũng không có thời gian an ủi chất nữ. Năm mẫu ruộng lúa của Tống gia đã chín, nếu không gặt sẽ muộn mất.
Hắn dặn dò Đường Hoan hai câu rồi sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.