9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 3 : Mặc quần áo (1)

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Đấu một với một, Kiều Lục chưa bao giờ ở thế hạ phong.



Không nghĩ tới hôm nay đang lúc vui vẻ, thế mà lại bị người khác từ đằng sau túm áo ném ra ngoài.



Hắn không thèm nhìn xem người đến là ai liền vung quyền đánh ra phía sau.



Tống Mạch nghiêng người tránh đi một quyền của Kiều Lục, sau đó giữ lấy tay hắn, kéo mạnh một cái, rồi ấn Kiều Lục quỳ rạp trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên thắt lưng hắn, hung hăng dí một cái, nghiền cho đến khi tới gần ngũ tạng của Kiều Lục, khiến hắn kêu la thảm thiết, cố gắng quay đầu nhìnđối phương, liên tục cầu xin: “Huynh đệ huynh đệ, ngươi, ta đâu có trêu chọc gì ngươi a! Chúng ta không thù không oán, ngươi có thể hay không…”



“Rắc!”



Một tiếng động vang lên, cánh tay phải bị gãy, Kiều Lục đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra đầy mặt, rốt cuộc hắn cũng không nói nổi lời nào, ngã trên mặt đất ôm tay kêu thảm thiết.



Tống Mạch nhìn từ trên cao xuống: “Lần sau nếu còn để ta thấy ngươi làm chuyện ác, vậy ta sẽ bẻ gãy cả hai tay của ngươi!”



Kiều Lục thống khổ mở to mắt, gương mặt rối rắm cố gắng nhìn người đã ra tay thêm vài lần, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, áp chế thù hận trong lòng nói: “Đa tạ huynh đệ thủ hạ lưu tình, không dám không dám, sẽ không có lần sau!”



“Cút!”



Tài nghệ không bằng người, Kiều Lục ngay cả tiểu ni cô cũng không dám liếc nhìn một cái đã chật vật rời đi.



Nhìn bóng dáng tên tiểu nhân kia biến mất trong bóng chiều, tức giận trong lòng Tống Mạch đã tiêu bớt phần nào.



Hắn xoay người lại, nhìn tiểu ni cô. Vốn tưởng rằng nàng đã mặc lại xiêm y, không ngờ rằng nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất như cũ. Trong lòng Tống Mạch hốt hoảng, nhanh chóng chuyển mắt sang chỗ khác.



Cảnh không nên thấy đều đã nhìn thấy hết, cho dù hắn có nhắm mắt lại nhưng cảnh tượng vừa mới chứng kiến vẫn hiện lên trong đầu.


“Ngươi nói bậy! Người giữ rừng là lão Trương, rốt cuộc ngươi là ai?”



Đường Hoan biết cánh rừng bên kia, cũng biết lão Trương, hiện giờ nghe thấy Tống Mạch xưng thân phận của mình, nàng sao có thể để hắn nói dối?



Thanh âm Tống Mạch vẫn bình tĩnh: “Lão Trương có việc về nhà, ta đến thay ông ấy. Tiểu sư phụ, sắc trời đã tối rồi, người nên mặc xiêm y trước đi…”



“Ta, ta cũng muốn mặc a nhưng người không hiểu sao lại không thể cử động…”



Đường Hoan vừa khóc vừa nói. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là quyến rũ Tống Mạch, nếu lần đầu tiên đã có thể thành công, nàng cũng không cần quan tâm hắn nói thật hay không.



Làm sao lại không thể cử động?



Tống Mạch nhíu mày: “Tiểu sư phụ bị thương?”





Đường Hoan véo mạnh vào đùi, lập tức rơi nước mắt: “Ta, ta không biết. Ta muốn đứng lên nhưng hai tay đều không thể nâng lên, trên người một chút sức lực cũng không có…Ô ô, vị thí chủ này, ngươi đừng lo tới ta, mau mau đi cứu sư muội của ta đi, nàng chạy về hương đông, ngươi mau đi cứu nàng ấy đi!”



“Người yên tâm, tiểu sư phụ đã không có việc gì.”



Tống Mạch quay đầu, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang: “Người thật sự không hiểu vì sao lại không thể cử động sao?” Chẳng lẽ là bị người hạ dược?



Đường Hoan khóc lóc nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ.