9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 30 : Lần hái thứ 2
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Đêm hôm khuya khoắt, đương nhiên Tống Mạch sẽ không bao giờ bàn luận vấn đề sinh hoạt vợ chồng với chất nữ, lại càng không thể nào để nàng giúp hắn thêm lần nữa. Nếu nàng cứ nhích tới nhích lui không thành thật, hắn sẽ ôm nàng thật chặt, buộc nàng mau ngủ sớm.
Thực ra, Đường Hoan cũng không cần hắn ép buộc.
Đêm nay giúp hắn, tất cả đều là sự chuẩn bị cho bước tiếp theo. Bây giờ cánh tay đã mỏi, nàng cũng chẳng có tâm tư nào hầu hạ hắn tiếp. Nàng là hái hoa tặc, thứ nàng muốn là sự thoải mái của bản thân, học hết mấy kĩ xảo này chẳng qua là vì muốn khi hái hoa có thể thu phục nam nhân mau chóng chứ không phải là nàng thì cố hết sức rồi trơ mắt nhìn nam nhân kia thoải mái đâu nha.
Tống Mạch ôm nàng, nàng liền ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mỹ mãn ngủ.
Trong bóng đêm không thấy rõ nhau, sẽ không phải e ngại gì nhưng khi ban ngày tới, không thể không đối mặt với nhau, tất sẽ xấu hổ.
Tống Mạch căn bản không dám nhìn chất nữ. Làm ra loại chuyện này, cho dù nàng không hiểu, chính hắn cũng thấy thẹn. Huống hồ, hắn còn sờ soạng, còn hôn nàng, đó không phải là việc 1 nhị thúc có thể làm với chất nữ. Nàng nói nàng thích nàng nguyện ý nhưng hắn vẫn không thể không chột dạ, sợ một ngày nào đó nàng không còn thích hắn nữa, sẽ vì chuyện tối qua mà hận hắn.
Cho đến khi phát hiện chất nữ không quấn quýt lấy hắn như bình thường, Tống Mạch mới khẩn trương nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt buồn bực không vui.
“Cẩm Chi làm sao vậy, bụng không thoải mái sao?” Hắn lo lắng hỏi, nhất thời quên mất buổi tối hoang đường hôm qua.
Đường Hoan lắc đầu, “Không có, con ăn no rồi, nhị thúc ăn xong cứ đi ra đồng, lát sau chất nữ sẽ rửa bát.” Cúi đầu nói xong, nàng đứng dậy đi về phòng phía tây.
Tống Mạch ngây dại. Chất nữ, đang tức giận?
Nhưng đối với loại chuyện này, hắn không có cách nào giống như Đổng Minh Hoa đã chọc nàng giận vẫn có thể đuổi theo dỗ nàng.
Rửa chén đũa xong, , Tống Mạch nhìn bức rèm ngoài phòng phía tây, tâm trạng phức tạp đi ra khỏi cửa.
Buổi trưa, Đường Hoan vẫn đến đưa cơm cho hắn nhưng lại chỉ có mình hắn ăn cơm. Nàng đã ăn trước ở nhà. Lúc Tống Mạch ăn cơm, nàng ngồi cách hắn thật xa, hắn hỏi nàng đáp, hắn không hỏi nàng liền yên lặng nhìn ra xa, ánh mắt đờ đẫn. Chờ hắn ăn xong, nàng thu dọn mọi thứ rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Mạch hoảng hốt.
Lúc buổi tối ngủ, nàng không còn giống như bình thường chui vào lòng hắn, tuy ngủ cùng một chăn nhưng nàng lại quay lưng về hắn mà ngủ. Càng lạ hơn là, hắn ngủ một mình đã hơn 20 năm rồi, trước kia không cảm thấy gì nhưng bây giờ đột nhiên chất nữ không nằm trong lòng, Tống Mạch lại cảm thấy vắng vẻ, rất khó chịu. Hắn muốn nói chuyện với nàng, nhưng miệng đã mấp máy vài lần vẫn không thể phát ra tiếng nào.
Không gian yên lặng hòa vào bóng đêm đen đặc, kéo thời gian ra thực dài thực dài.
Mấy ngày kế tiếp của hai người đều trôi qua thế này. Đường Hoan vẫn luôn lạnh nhạt, Tống Mạch cũng không dám mở miệng hỏi.
Đến khi lúa được gặt hết mang về nhà, nguyệt sự của Đường Hoan ngày mai cũng có thể chấm dứt.
Buổi tối, nàng mang chăn của mình từ phòng phía tây tới, vừa ôm chăn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nhị thúc, đêm nay con thử ngủ một mình một chăn, nếu có thể ngủ được, không sợ hãi nữa, đêm mai con sẽ chuyển đi luôn. Ngủ cùng với nhị thúc, cũng không tiện lắm.”
Tống Mạch đứng yên, nhìn xuống dưới, “Ừm” một tiếng.
Hắn có thể nói cái gì? Giữ nàng lại?
Là hắn nói hai người không thể ở bên nhau, là hắn nói hắn không thích nàng.
Sau khi nằm xuống, hai người xoay lưng về phía đối phương.
Lồng ngực Tống Mạch như bị đè nặng.
“Nhị thúc thật tốt.” Đường Hoan mở to mắt, tình ý triền miên nhìn hắn. Không nghĩ tới vừa nhìn, nàng chợt giật mình.
Nam nhân này rất đẹp. Ban đêm không nhìn rõ da đen hay trắng, từng nét ngũ quan trời sinh đều được thể hiện rõ. Hàng mi dài, mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn tú, bởi vì trong mắt có tình ý mà càng thêm lay động lòng người. Hơn nữa, khuôn mặt hắn không những tuấn tú mà cơ thể cũng vào hàng cực phẩm.
Hắn vẫn còn đang ở bên trong nàng, lớn như vậy…
Đường Hoan nâng tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, sắc niệm trong lòng vượt lên chiếm thế thượng phong, cơ thể cũng nóng lên theo. Nam nhân đẹp như vậy, bây giờ chịu đau đã thiệt lắm rồi, về sau còn phải tiếp tục chịu đau nữa, chẳng phải ngốc lắm sao?
Nàng vừa nhìn hắn vừa khóc nức nở, “Nhị thúc, thúc làm đau con…”
Tống Mạch tự trách không thôi, “Ta…”
Đường Hoan kéo đầu hắn xuống, ưỡn ngực lên.
Từ giờ trở đi, nàng sẽ là thuần thú sư, dạy dỗ con mãnh thú thô lỗ này phải hầu hạ nàng cẩn thận.
Đương lúc đêm dài tình nồng, hai tay nàng quàng vào cổ hắn, ngồi trên đùi hắn, phối hợp với nhịp điệu của hắn. Nam nhân nhắm mắt lại, hơi thở ngày càng gấp, hẳn đã sắp tới.
Đường Hoan cũng thoải mái nghênh đón chùm sáng trắng.
“Nhị thúc, cảm giác đâm vào người chất nữ mình thế nào? Có phải rất thích không?” Nàng ôm chặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, cười duyên hỏi.
Lời nói này…không hề giống chất nữ.
Nhưng cố tình lại khiến hắn càng muốn thêm.
Phía dưới của Tống Mạch vẫn không ngừng, nhíu mày nhìn nàng: “Đừng nói bậy.”
Đôi mắt của Đường Hoan càng thêm quyến rũ xinh đẹp, phía dưới lại càng trở nên điên cuồng hơn,
“Tống Mạch, muốn chất nữ của ngươi phải khó chịu sao? Hiện tại ngươi đang làm cái gì đây? Ưm…Ngươi, ngươi xem, ngươi làm mạnh như vậy, chất nữ ngoan của ngươi rồi cũng bị ngươi giết chết mất…Tống Mạch, nhị thúc, haha, đừng nói là nhị thúc, cho dù ngươi có là phụ thân Cẩm Chi đi nữa, ta cũng sẽ dụ dỗ ngươi lên giường, ai bảo ngươi…là đồ súc sinh!”
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tống Mạch giữ eo nàng định ngừng, Đường Hoan nâng hông lên, ngồi xuống, nhìn hắn ngửa đầu rên rỉ thành tiếng, rồi lập tức mở to mắt nhìn về phía nàng. Chùm sáng trắng ập tới, Đường Hoan tặng cho hắn một nụ cười tươi đầy quyến rũ: “Con là chất nữ ngoan của người đây, nhị thúc, ha ha ha…”
Tống Mạch không tin.
Đường Hoan biết hắn không tin. Lúc này nàng không hề nhắm mắt lại, vẫn nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt vừa khiêu khích lại châm chọc, cho tới khi trước mắt là một khoảng hỗn độn, cho tới khi, khuôn mặt của hắn biến mất…
Tống Mạch, chúng ta kết thúc giấc mộng này, hẹn gặp lại.
~
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, ngày mai bắt đầu giấc mộng thứ 3, Tống Mạch lúc này vẫn còn tương đối chất phác đôn hậu, nhưng tiếp sau đó sẽ không còn bị đùa cợt dễ dàng như vậy nữa đâu!
Hãy cũng chờ đợi: Quả phụ xinh đẹp PK đồ tể lạnh lùng.