9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 32 : Vô tình
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Đường Hoan rất hài lòng với thân phận mới của mình.
Là người có tiền đó!
Có nha hoàn bưng trà rót nước giặt quần áo nấu cơm, có kho bạc riêng, có lăng la tơ lụa, đồ trang sức, còn có thêm cả ác danh quả phụ tồi tệ. Như vậy, nàng sẽ không cần giống như tiểu ni cô phải nén giận sống mà mệt chết, ngược lại, nàng muốn sai hai nha hoàn làm gì cũng có thể, sẽ không giống như thôn cô thiện lương, muốn hoan hảo với người còn phải nghĩ ra cái cớ thật tốt rồi chờ đợi thời cơ. Trên đầu treo sẵn danh “quả phụ hư hỏng”, rốt cuộc thì nàng có thể sống một cách thoải mái rồi.
Hơn nữa, nhờ Thủy Tiên ban tặng cho mà bây giờ Tống Mạch đã nhận định nàng chính là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, nếu vậy nàng cũng không cần phải giả vờ làm người tốt nữa, thích hư hỏng thế nào thì cứ hư hỏng thế ấy.
Nữ nhân hư hỏng khó có thể nắm được tim nam nhân?
Đương nhiên là không.
Sư phụ bảo: Tất cả nam nhân đều khẩu thị tâm phi, đừng có nghe mấy lời bọn họ nói ngoài miệng nào là nữ nhân hèn hạ hư hỏng không tuân thủ nữ tắc, một khi có nữ nhân hư hỏng bí mật tìm tới, cam tâm tình nguyện hoan hảo với hắn, đồng thời còn cam đoan sẽ không cho ai biết việc này. Như vậy, chỉ cần nữ nhân hư hỏng đó có vài phần tư sắc, nắm thêm mấy thủ đoạn phong hoa tuyết nguyệt, cơ hồ nam nhân nào cũng chẳng kìm lòng được.
Có đôi khi nam nhân không hành động, không phải là không muốn mà là vì trong lòng có quá nhiều băn khoăn. Họ hàng, tiền đồ, thanh danh… Không hành động, là bởi vì bọn họ cảm thấy vì một nữ nhân mà liên lụy tới những thứ quan trọng khác của mình, không đáng chút nào.
Làm một nữ nhân hư hỏng, Đường Hoan vô cùng tin tưởng vào dung mạo và thủ đoạn của mình, hơn nữa Tống Mạch cũng chỉ có một thân một mình, chỉ cần nàng vụng trộm quyến rũ hắn, hắn sẽ không có gì phải băn khoăn cả. Thủy Tiên lúc trước da mặt vẫn còn quá non, bị Tống Mạch lạnh lùng vài lần đã khiếp sợ không dám tiến lên, cho nên mới đi theo con đường ngu ngốc kia. Liếc mắt đưa tình với người khác á? Chiêu này chỉ thích hợp với nam nhân đã thích mình, còn Tống Mạch, hắn là chán ghét Thủy Tiên.
Ha ha, lúc này nàng lại càng muốn làm cho hắn thích nữ nhân hư hỏng mà hắn vốn chán ghét đó!
Nàng nằm trên giường cười khẽ, gian bên ngoài truyền tới tiếng đẩy cửa, tiếp theo đó là tiếng bước chân cố ý bước thật nhẹ, một cô nương mặc áo xanh váy xám đi tới, đúng là nha hoàn luôn theo cùng Thủy Tiên xuất môn -Thang Viên.
Đường Hoan quan sát Thang Viên cẩn thận, thầm nghĩ Thủy Tiên thực ra cũng rất biết chọn người. Có nha hoàn lưng hùm vai gấu như vậy theo bên cạnh, một là sẽ khiến vẻ đẹp của nàng được nâng lên, hai là nếu có nam nhân muốn động chân động tay, chỉ cần Thủy Tiên tỏ ý không muốn, Thang Viên trời sinh khỏe mạnh cũng có thể dễ dàng đánh lại hai gã nam nhân, bảo vệ chủ tử.
Thang Viên thấy phu nhân đầu quấn băng trắng chăm chú nhìn nàng, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đêm đó phu nhân mở tiệc chiêu đãi Lâm thiếu gia, vẫn không cho người nào theo hầu bên cạnh như thường lệ. Nàng vẫn luôn ở trong phòng đợi, lúc nghe thấy phu nhân la cứu mạng, lập tức bỏ việc trong tay vội vàng chạy ra ngoài sân, chỉ thấy phu nhân đã ngã trên mặt đất, Lâm thiếu gia đang định cởi bỏ xiêm y của người. Thang Viên theo bên cạnh phu nhân đã hơn 1 năm, biết phu nhân thích trêu đùa với nam nhân nhưng lại chưa từng thực sự cho bất kì nam nhân nào chiếm được chút tiện nghi. Tình hình trước mắt rõ ràng là không ổn, nàng nhanh chóng xông lên đẩy Lâm thiếu gia ra. Lâm Phái Chi nhờ cái đẩy này của Thang Viên mà tỉnh rượu hơn phân nửa, đốt đèn lồng vẫn đặt ở dưới hành lang lên, thấy trán Thủy Tiên chảy đầy máu, lúc này mới vội vàng bỏ chạy.
“Phu nhân, người tỉnh rồi sao, tốt quá rồi! Đúng rồi, người… người mau nằm xuống đi, lang trung dặn người bị thương ở đầu, tạm thời không nên hoạt động nhiều, người cứ nghỉ ngơi trước, con lập tức đi thỉnh lang trung lại đây khám cho người!”
Thang Viên từ nhỏ đã bị phụ mẫu bán làm nô, vì bộ dáng xấu xí mà cho tới bây giờ đều phải sống trong cảnh mệt mỏi bẩn thỉu nhất, cũng chỉ có vị chủ nhân này đưa nàng về làm nha hoàn, cho nàng hầu hạ phòng trên. Chủ nhân tốt như vậy, đương nhiên Thang Viên hy vọng có thể hầu hạ nàng thật lâu thật lâu. Bây giờ chủ nhân hôn mê ba ngày rốt cuộc cũng tỉnh, Thang Viên vô cùng vui mừng, nàng đỡ Đường Hoan nằm xuống trước rồi mới nhỏ nhẹ nói.
Đường Hoan cười tươi xán lạn, “Ồ, tỷ hiểu rồi, thì ra các muội vừa ý Tống đại ca, mượn việc mua thịt để có thể lại gần huynh ấy. Kìa, Tống Mạch, huynh xem biết bao tiểu muội muội thích huynh như vậy, huynh có vừa ý muội muội nào không? Nếu vừa ý, để ta làm mối cho huynh!”
“Mai phu nhân, tỷ, tỷ nói bậy bạ gì vậy!”
Khi nói tới Tống Mạch, mấy tiểu cô nương làm sao có thể chống lại lời trêu đùa thẳng thừng như vậy được nên thịt cũng không mua, che mặt bỏ chạy.
Nhìn theo bóng dáng các nàng, Đường Hoan cười vô cùng vui vẻ.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Tống Mạch buông miếng thịt vừa mới cắt ra, lau tay lạnh lùng hỏi. Hắn không sợ thiếu mấy món tiền kia, nhưng khi nhận ra dường như nữ nhân này vẫn muốn đứng bên trong, hắn không thể không hỏi.
Đường Hoan liếc mắt nhìn hắn, giễu cợt: “Sao nào, bây giờ ngươi ngay cả nhìn ta cũng không dám nhìn sao? Có phải chột dạ không?”
Tống Mạch nhíu mày, rốt cuộc hai mắt cũng tập trung nhìn về phía nàng, “Chột dạ?” Không nhìn nàng đó là vì không muốn nhìn, hắn có gì phải chột dạ?
Đường Hoan nâng quạt lên gõ gõ trán, “Đúng vậy, đêm đó ta bị ác bá ức hiếp, luôn mồm cầu cứu ngươi, ngươi lại không hề để ý tới. Nay thấy vết thương trên trán ta, chẳng lẽ ngươi không thấy chột dạ hay sao? Ngươi đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, thế mà lại không cứu giúp thiếu nữ gặp nạn, trong lòng ngươi không cảm thấy thẹn sao?”
Dứt lời, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, phẫn uất vô cùng, đáy mắt lại đượm chút buồn tủi. Thủy Tiên nhìn Tống Mạch,lần nào cũng dùng ánh mắt như thế này, Đường Hoan không tin Tống Mạch không nhận ra Thủy Tiên thích hắn. Hôm nay nàng muốn xem xem, rốt cuộc Tống Mạch có một chút tình cảm nào với Thủy Tiên có thể cho nàng lợi dụng được hay không.
Tống Mạch nhìn nữ nhân giống như mụ điên này.
Gã ác bá đó là do chính nàng mời vào cửa, bên cạnh nàng còn có một nha hoàn rất khỏe mạnh, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được? Ai biết được có phải lúc ấy nàng đang đùa nghịch gì không? Ai biết được vết thương trên trán nàng là thật hay chỉ là giả vờ?
Hắn không biết, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng hắn không ngờ tới da mặt nữ nhân này lại có thể dày đến thế, còn dám tới đây trách hắn ư?
Hắn nhìn nàng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Cho dù ngươi có gặp nạn thật thì cũng là tiện phụ tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, liên quan gì tới ta?”