9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 34 : Tiết khố
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Trong đám người theo đuổi Thủy Tiên, Lâm Phái Chi không nghi ngờ gì chính là người xuất sắc nhất.
Luận thân phận, hắn là thiếu gia nhà quan tri phủ, hiện giờ đang phụng mệnh về quê sửa lại tổ trạch. Luận dung mạo, cả trấn Thất Kiều to như vậy, ngoại trừ gã đồ tể lạnh lùng kia, chỉ sợ không ai có thể so với hắn. Tống Mạch đẹp là đẹp mặt, bình thường lúc nào cũng một thân xiêm y bằng vải thô, khó tránh khỏi thiếu vài phần phong thái. Lâm Phái Chi lại là hoa phục cẩm y, phong lưu phóng khoáng. Lúc vừa đến hắn còn rất năng nổ trêu hoa ghẹo nguyệt, đã nhanh chóng đoạt đi không biết bao nhiêu trái tim của các cô nương rồi.
Còn có dạng khuê tú nào mà Lâm Phái Chi hắn chưa thấy qua đâu?
So với mấy vị tiểu thư bề ngoài thì làm ra vẻ đoan trang còn trong lòng đã ngầm cho phép, hắn còn thích Thủy Tiên hơn. Tựa như hoa tường vi có gai, nở rộ kiều diễm ở đầu tường hấp dẫn ngươi, khi ngươi tới gần, nàng lại lấy những cái gai sắc nhọn trên người mình đâm ngươi, không cho ngươi tới gần nàng.
Đêm đó đúng là Lâm Phái Chi có uống nhiều hơn mấy chén, nhưng mà hắn không hề say, chỉ là cố ý chuốc rượu cho Thủy Tiên, sau đó vờ say rượu ôm mỹ nhân cùng **. Ở trong mắt Lâm Phái Chi, một quả phụ như Thủy Tiên lại thích mời hắn vào nhà, đây rõ ràng chính là ám chỉ. Cho nên khi Thủy Tiên chợt liều mạng giãy dụa phản kháng, hắn sinh ra cảm giác phẫn nộ buồn bực vì bị đùa cợt, cảm thấy nữ nhân này đúng là không hiểu phong tình nên định cưỡng bức nàng một lần rồi sau này sẽ hoàn toàn buông bỏ …
Sau lại chợt xảy ra biến cố khiến hắn không thể không mất hứng mà đi về.
Thực ra đối với chuyện lên giường, Lâm Phái Chi vẫn thích đôi bên cùng tình nguyện hơn, cũng không muốn ép buộc nữ nhân. Mới đầu Thủy Tiên từ chối, sau lại chào đón khiến hắn mừng rỡ mắt đưa mày liếc với nàng, hưởng thụ tình cảm đặc biệt của nữ nhân. Sau đó Thủy Tiên lại bất ngờ phản kháng khiến hứng thú của Lâm Phái Chi đối với nàng cũng không còn được như xưa nữa. Nghe nói nàng bị thương, hắn cũng chẳng để tâm đến chuyện đó. Hôm nay ra ngoài làm việc, trùng hợp thấy cảnh Thủy Tiên ầm ĩ với gã đồ tể. Lâm Phái Chi đứng ở trong đám người, nhìn từ xa, không biết vì sao hắn lại cảm thấy Thủy Tiên so với trước kia còn mạnh mẽ, to gan và quyến rũ hơn nhiều.
Hắn cũng càng muốn nàng hơn.
Hắn dùng cặp mắt hoa đào mà hiếm nữ nhân nào có thể cự tuyệt kia nhìn về phía nàng, giọng nói dịu dàng, giống như tình nhân nỉ non bên tai: “Thủy Tiên, đêm đó ta quá gấp gáp, lại say rượu … Được rồi, ta không cầu xin nàng tha thứ cho ta ngay lập tức, chỉ xin nàng cho ta thêm một cơ hội nữa, để ta bồi tội với nàng, được không?”
Tay nàng mịn màng xinh xắn, Lâm Phái Chi nhìn xem xung quanh sau đó đặt tay nàng vào lòng bàn tay trái của hắn.
Giấu xuống dưới bàn, tay phải hắn đặt lên, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, khi thì gãi nhẹ lòng bàn tay, khi lại xảo quyệt vờn quanh đầu ngón tay.
Đường Hoan tựa vào tường, mắt đẹp khẽ nhắm lại, im lặng nhìn gã nam nhân này lấy lòng mình.
Không thể không khen, bản lĩnh phục vụ người khác của Lâm Phái Chi khá là tốt, lòng bàn tay nàng ngứa ngáy, khiến cả thân mình tê dại, nơi ở giữa hai chân cũng có chút ẩm ướt.
Sư phụ bảo, hoan hảo là một loại bản năng, giống như đói bụng muốn ăn cơm vậy. Cho dù có tình cảm hay không, chỉ cần thoải mái là được, cơ thể nhất định sẽ chủ động đáp lại. Ví như bây giờ nàng trói Tống Mạch lại, dù hắn có chán ghét nàng nàng cũng vẫn có thể khiến cho Tống Mạch nhỏ đứng lên được. Không riêng gì nam nhân, nữ nhân cũng chính là như vậy. Cho dù có là tên ăn mày xấu xí vô cùng, chỉ cần tay nghề của hắn giỏi, hắn vẫn có thể khiến cho thiên kim tiểu thư phải **.
Đường Hoan còn chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác thoải mái thế này.
Nếu không phải bây giờ đang ở trong mộng thì nhất định nàng sẽ đưa Lâm Phái Chi trở về phòng cùng làm. Dù sao, đó cũng là một mặt hàng tốt, có lẽ dung mạo của hắn kém hơn Tống Mạch một chút nhưng kỹ thuật của hắn cũng đủ để khiến cho hắn ngang bằng với Tống Mạch rồi. Nói đến nói đi, hái hoa là hái hoa, trong quá trình đó hướng thụ mới là quan trọng nhất không phải sao? Dù có khuôn mặt đẹp cũng không bằng …
Lâm Phái Chi vẫn luôn nhìn Đường Hoan, thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, tựa như muốn rên rỉ hai tiếng, trong lòng không tránh khỏi rung động, tay vươn lên trên sờ soạng, lần đến tay áo trong của nàng, cầm lấy cổ tay nhỏ mềm mịn của nàng.
Đường Hoan lấy quạtgõ vào tay hắn, nhẹ giọng mắng: “Đang ở bên ngoài đấy!” Rồi nàng thuận thế rụt tay lại, mắt liếc về tiệm thịt phía đối diện, đã thấy mấy phụ nhân vây quanh trước cửa tiệm thịt, Tống Mạch còn đang bận rộn tiếp đón các nàng ấy.
Tiểu nhị thấy hai người cuối cùng cũng đã tách ra bèn nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Lâm Phái Chi nhìn Đường Hoan, thử thăm dò hỏi: “Thủy Tiên, ta cũng vẫn chưa ăn cơm, hay là ta bảo bọn họ làm thêm mấy món ăn, hai ta cùng nhau ăn?”
“Được chứ, tất cả đều ghi vào của huynh.” Đường Hoan múc một thìa đậu hũ mềm mịn, vừa ăn vừa tùy ý đáp.
Lâm Phái Chi không hề kêu than còn cố ý gọi đồ ăn đắt nhấtcủa tiệm lên. Đuổi tiểu nhị đi, hắn lặng lẽ tới gần nàng,
“Đậu hũ ăn có ngon không?”
Đường Hoan vờ như không hề nhận ra vẻ ái muội trong lời nói của hắn, nàng không kiên nhẫn đáp: “Ăn có ngon hay không tự huynh nếm thử là biết!”
Lâm Phái Chi cười, “Thực ra ta lại muốn nếm thử đậu hũ của Thủy Tiên hơn, chỉ là không biết đến bao giờ mới có thể
đạt được ước nguyện.” Xem thái độ của nàng, dường như là không giận hắn? Hắn không biết vì sao nàng lại như thế, mà hắn cũng không muốn biết, chỉ cần nàng nguyện ý chơi đùa, hắn nhất định sẽ phụng bồi, cho tới khi nàng tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện cho hắn.
Biết ngay hắn sẽ nói như thế!
Đường Hoan nâng mắt, xuyên qua đám người nhìn về phía Tống Mạch. Nghĩ một lát rồi lại quay đầu nhìn Lâm Phái Chi, con ngươi đong đưa, “Đêm nay ta muốn hầm canh xương uống, huynh muốn tới nếm thử không?”
“Cầm lại đây cho ta.” Tống Mạch đi đến dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn nàng, lửa giận nơi đáy mắt trào lên mãnh liệt khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
“Trả lại cho chàng cái gì cơ?” Đường Hoan cực kì vô tội nhìn thẳng hắn.
Tống Mạch siết chặt tay, vịn vào bờ tường rồi nhảy lên, Đường Hoan hoảng sợ, định đi xuống.
Tống Mạch làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng như thế? Hắn đứng vững trên tường, cúi người cầm lấy đầu thang, dùng sức kéo một cái liền nâng cả cây thang hướng lên trên, rời khỏi mặt đất. Đường Hoan sợ tới mức thét ra tiếng, cả người dán chặt vào thang, cây thang từ từ lên cao hơn, nàng cơ hồ dựng thẳng đứng so với mặt đất.
“Tống Mạch, có chuyện gì từ từ nói, đừng ức hiếp người như vậy!”
Để cho nàng nhảy xuống từ một chỗ cao cũng không sao, nhưng bây giờ nàng đang đứng ở trên thang, nếu Tống Mạch ném thang xuống, nàng chẳng những ngã xuống đất mà còn bị cây thang đè. Đường Hoan không sợ đau, nhưng nếu có cách để không đau vậy vì sao nàng lại phải chịu tội tìm đau? Hơn nữa, hiện giờ đầu nàng còn bị thương, tuy không có cảm giác gì nhưng, nhưng xảy ra cái gì thì sao?
Cho nên nàng thực sự sợ Tống Mạch ném nàng xuống.
Thấy nàng ngoan ngoãn dán chặt vào thang, ngay cả cử động nhẹ một cái cũng không dám, buồn bực trong ngực Tống Mạch cuối cùng cũng tiêu tán đi một chút, “Bảo nha hoàng của ngươi lấy đồ ra, nếu không ta lập tức thả ngươi xuống.”
“Đừng thả đừng thả, ta nghe lời còn không được sao?” Đường Hoan ngoan ngoãn đầu hàng, quay đầu gọi Thang Viên.
Thang Viên vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh này, nàng sợ tới mức chân mềm ra. Phu nhân vì sao người với Tống đồ tể lại làm ra tới mức này? Nghe phu nhân sai bảo, nàng không dám nhiều lời, nhanh chân chạy vào trong phòng, đem tiết khố mình vừa mới cẩn thận thêu xong cắt chỉ, sau khi xác định rõ Tống đồ tể sẽ không phát hiện ra chỗ nào khác thường ngay mới chạy ra ngoài.
Hai tay Tống Mạch nắm cây thang, không có cách nào nhận, đành bảo Thang Viên ném đồ qua bờ tường.
Thang Viên đồng ý làm theo.
Đồ rơi xuống đất, Tống Mạch lạnh lùng cảnh cáo nữ nhân ở trên thang: “Hôm nay xem như cảnh cáo, đừng cho là ta không có biện pháp gì với ngươi.” Dứt lời, hắn buông nhẹ tay ra, bởi vì không ổn định nên cây thang đổ lệch sang một bên.
Tống Mạch đã sớm nhảy xuống rồi.
Đương nhiên Đường Hoan cũng không gặp phải chuyện gì không may. Thang Viên rất khỏe, đã nhanh chóng ổn định cây thang.
Cây thang thăng bằng rồi, Đường Hoan lại từ từ bò lên. Lúc này, Tống Mạch vừa mới nhặt tiết khố lên, đang định lấy y phục đã phơi khô ở bên cạnh, khóe mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, hắn nhíu mày quay lại.
Đường Hoan chống thắt lưng đứng cạnh bờ tường, cười ha ha với hắn, “Tống Mạch, chàng mau nhìn xiêm y của chàng đi, ở trên đó ta còn đính thêm một số thứ đó. Đó là do tự tay ta thêu, về sau chỉ cần chàng mặc nó, thì cũng giống như ta đang dán lên người chàng vậy, ha ha!” Dứt lời, không cho hắn có cơ hội tóm được, nàng xoay người nhảy xuống.
Nữ nhân đáng chết này!
Tống Mạch thầm mắng một câu rồi cúi đầu, mở tiết khố ra.
Bên ngoài không sao, chỉ có điều diềm bên trong lại thêm một đường chỉ. Tiết khố có màu trắng, nhưng đường chỉ kia lại là chỉ đỏ.
Tống Mạch lạnh lùng nhìn vào tiết khố, ánh mặt trời sáng tỏ, lập tức chiếu rõ đường chỉ đỏ kia hai chữ… Thủy Tiên!
Vậy mà nàng lại dám thêu tên hắn lên trên tiết khố, còn là cái loại vị trí này!
“…về sau chỉ cần chàng mặc nó, thì cũng giống như ta đang dán lên người chàng vậy …”
Tống Mạch vứt tiết khố xuống, phải cố nén lắm mới không dẫm chân lên.
Nữ nhân này!
“Thế nào Tống Mạch, đường thêu của ta đẹp chứ? Tống Mạch, đây là lần đầu tiên ta may vá quần áo cho nam nhân đó, tướng công của ta còn chưa có may mắn mặc quần áo do ta làm đâu! Chàng nhất định là đang rất vui mừng phải không? Đúng rồi, chàng mau nhanh vào phòng thử xem, xem thử có thoải mái không, nếu cảm thấy có gì không ổn, ta sẽ giúp chàng …”
Dưới chân tường, Đường Hoan tưởng tượng ra vẻ mặt Tống Mạch, cố ý chọc tức hắn. Nhưng nàng còn chưa dứt lời, gạch ở bên kia đã bay sang, “bộp” một tiếng rơi xuống đất, suýt chút nữa đã đập vào người nàng rồi!