9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 67 : Bên trong xe (1)

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Ngày du sơn đó, Tống

Mạch dậy thật sớm thu xếp ổn thoả, bưng nước trong đi vào, đánh thức

Đường Hoan rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở gian phụ chờ nàng thay xiêm

y.



Hắn chuẩn bị cho nàng là áo bào cổ tròn vải mịn màu xanh trúc, suy cho cùng là thân phận chủ tớ, không tiện để cho nàng quá mức rêu

rao.



Bên trong truyền đến tiếng nàng rửa mặt, Tống Mạch đứng dậy, ánh mắt chờ mong quăng về phía nội thất.



Tiếng nước dừng lại, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng cũng đi ra ngoài.



"Thế nào, ta dễ nhìn..."



Đường Hoan đẩy rèm ra, đang muốn khoe Tống Mạch, nhưng mà khi thấy rõ nam nhân đang đứng bên kia, kinh ngạc đến tắt tiếng.



Nhiều giấc mộng như vậy, không nhắc tới thân phận thôn dân, đồ tể.. kia, cho

dù là Trạng Nguyên, người buôn bán sau này, Tống Mạch đều chưa từng mặc

màu sắc quá tươi sáng, đều là những màu xanh đen, đen, xám.., kết hợp

với khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cho người ta cảm giác đó là trầm ổn

trong trẻo lạnh lùng. Nhưng là hôm nay, hắn lại chọn một thân áo bào lụa Hàng màu xanh lơ, búi tóc trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố định

lại, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, thay đổi trong trẻo lạnh lùng

trước kia, đúng là phong lưu phóng khoáng, tao nhã không nói nên lời.



Sau kinh diễm ngắn ngủi, Đường Hoan ghen tị.



Hắn mặc là tơ lụa, của nàng là vải mịn. Hắn cài là trâm ngọc, nàng buộc là

khăn xanh. Hắn là thiếu gia, nàng là gã sai vặt hầu hạ người!



Tống Mạch cũng rất vừa lòng nàng ăn mặc như vậy, thanh tân linh động, trừ...



Hắn khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nàng, ta chuẩn bị cho nàng băng lụa trắng, nàng không thấy sao?"



"Thấy, cái đó dùng để làm gì?" Đường Hoan đi đến trước người hắn, ôm lấy thắt

lưng hắn tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Thiếu gia, ta như

vậy ưa nhìn không?"



Tống Mạch hơi lắp bắp: "Ưa…ưa nhìn, chỉ

là..." Vì sao nàng không bó ngực? Trước ngực phình như vậy, người khác

liếc mắt một cái là nhìn ra nàng là thân nữ nhi rồi, dù sao nam nhân có

thể lớn lên xinh đẹp như nữ nhân, nhưng ngực khẳng định không có phình

như vậy.



Đường Hoan cố ý không thấy nghi hoặc của hắn, cười trêu

ghẹo hắn: "Ta mặc thành như vậy thiếu gia còn khen ta ưa nhìn, thiếu gia sẽ không phải cũng thích nam nhân chứ?"



"Bậy bạ!" Tống Mạch lạnh mặt, mượn cỗ khí thế này, nghiêm trang nói: "Lụa trắng kia là dùng để

bó ngực, nàng vào trong quấn lên, tránh cho bị người nhận ra."



"A, có thể nhận ra sao?" Đường Hoan cúi đầu đánh giá chỗ đó, còn tự sờ sờ,

so sánh cùng lồng ngực của Tống Mạch một chút, mờ mịt hoang mang: "Cũng
trơn bóng kia. Hai cánh tay trắng như tuyết mảnh mai cân xứng, eo nhỏ

uyển chuyển có thể nắm bằng một bàn tay, chỉ có đôi vú ngạo nghễ ưỡn lên kia, đáng thương cực kỳ bị tầng tầng lụa trắng che lấp.



Sư phụ nói, trân bảo là dùng để ngắm, món ngon là dùng để đến ăn, người đẹp... là dùng để làm cho nam nhân hung hăng yêu thương.



Nàng quay đầu nhìn nam nhân, ánh mắt dừng ở vệt đỏ hiện ra trên mang tai

hắn, nhìn lại tốt đẹp của mình một chút, chỉ cảm thấy không cho hắn nhìn một chút, quả thực là phí của trời.



Rút ra lụa trắng cài ở một bên, một vòng một vòng gạt ra, cuối cùng cũng được thả lỏng, Đường Hoan thoải mái mà thở dài.



Kế tiếp, nên không cẩn thận ngã sấp xuống không? Nhưng xe ngựa không có xóc nảy, lấy cớ này có chút gượng ép rồi.



Đang nghĩ tới, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, so sánh với bước chân thớt ngựa kéo xe, nhẹ nhàng vô cùng.



“Mau mặc quần áo lên." Tống Mạch thấp giọng thúc giục nàng.



"A? Đã xảy ra chuyện sao?"



Đường Hoan ra vẻ khó hiểu, lời còn chưa dứt, trên người đột nhiên bị người

dùng áo choàng qua loa quấn lấy, ngay sau đó đã bị nam nhân che thật kỹ

vào trong lòng của hắn, ngay cả đầu đều chôn ở dưới áo bào của hắn.

Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, vừa muốn hỏi, tiếng Đặng Huy cố ý đè thấp

truyền vào, "Chậc chậc, Tống Mạch ngươi cũng thật biết hưởng thụ, ở nhà

không muốn đủ, còn muốn ở trên xe bắt nạt mỹ nhân sao?"



Gã dùng

quạt giấy khều rèm cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú rêu rao bu lại, ánh mắt

nhìn chằm chằm nữ nhân bị Tống Mạch ôm trong ngực. Bởi vì Tống Mạch ngồi xổm quay lưng về phía gã, nửa người trên của nữ nhân kia đều bị thân

hình hắn che, chỉ có một đôi chân dài duỗi ra ngoài, dưới vạt áo bào màu xanh trúc lộ ra một đoạn quần lót màu trắng, xuống phía dưới là đôi

chân nhỏ đeo giày kia.



Đặng Huy kéo căng cổ họng. Làm sao từ

trước đến giờ gã không biết, để cho nữ nhân mặc nam trang vào, khi làm

chuyện đó, chỉ là nhìn thôi đã có một phen tư vị khác?



Thật sự là hâm mộ chết Tống Mạch rồi!



Tống Mạch lại hận không thể giết gã!



"Nếu biết ta bận rộn, sao ngươi còn không đi?" Hắn nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu lạnh như băng.



"Được được, ta đi, ta đi, chẳng qua ta khuyên ngươi kiềm chế một chút, đừng

khiến cho tiểu cô nương đi đường không nổi, truyền ra ngoài..."



"Cút!"



Cùng với tiếng rống giận không chút lưu tình của nam nhân, Đặng Huy lưu

luyến thu lại quạt giấy, hạ rèm cửa sổ xuống, che đậy cảnh xuân bên

trong.