9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 73 : Muốn ta
Ngày đăng: 12:33 30/04/20
Khi Tống Mạch đi ra khỏi cửa lớn Giang gia, Trương Võ còn ở bên ngoài chờ hắn.
"Ta nghe nói sau đó ngươi đánh ngã cả chín người kia, sao rồi, vừa rồi Đại tiểu thư có phải thưởng riêng cho ngươi không?" Trương Võ hưng phấn mà chạy tới, vỗ vỗ bả vai chàng trai trẻ nói. Hắn ta có bản tính thẳng thắn rộng rãi, đến Giang gia tuyển chọn hộ viện vốn chỉ là tìm vận may, thất bại, cũng không trách Tống Mạch không giúp hắn ta, lại càng sẽ không châm chọc khiêu khích Tống Mạch. Hai người là láng giềng từ nhỏ, Tống Mạch có chuyện tốt, Trương Võ thật lòng vui mừng cho hắn.
Mặt Tống Mạch âm trầm như trời sắp mưa: "Không có, Giang gia không có nhận ta." Đây là Trương Võ, đổi thành người khác hắn cũng không muốn nói chuyện.
"Làm sao có thể? Ngươi rõ ràng..."
Trương Võ khiếp sợ đến mức không thể tin được, nhưng sắc mặt Tống Mạch lạnh như băng không giống vẻ nói đùa, hắn cũng không phải người biết nói đùa, Trương Võ nhất thời tức giận đến mức mắng to lên: "Phi, ta còn tưởng rằng tiểu thư Giang gia kia có bao nhiêu tốt chứ, không nghĩ tới nàng ta cũng giống những kẻ có tiền khác, chỉ biết lấy người ra làm trò cười, nếu không cần ngươi, vì sao..."
Tống Mạch mắt lạnh nhìn hắn ta.
Trương Võ ngượng ngùng ngậm miệng, cùng đi theo một đoạn đường, hỏi hắn: "Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào? Nếu không đến chỗ ta làm việc bây giờ tìm một công việc đi, tốt xấu gì cũng kiếm được nhiều hơn ngươi rèn sắt."
Tống Mạch dậm chân, nói với hắn ta: "Ta tự có tính toán, ngươi trở về đi, không cần phải để ý đến ta." Nói xong sải bước rời đi.
Trở lại khách sạn, Tống Mạch giữ nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhìn nóc giường ngẩn người.
Đánh nhiều trận như vậy, cơ thể của hắn mệt chết đi được.
Nhưng cơ thể dù mệt, so với sự vô tình của nàng càng làm cho hắn đau khổ hơn.
Đau khổ, không phải là giận.
Vừa rồi lúc ban đầu hắn đúng là tức giận, hắn đợi nàng lâu như vậy, hắn cực cực khổ khổ tìm được nàng cố gắng ở trước mặt nàng thể hiện bản thân, lại đổi lấy chỉ một câu đơn giản “không cần hắn” của nàng. Nhưng trên đường trở về, hắn cẩn thận nghĩ lại lời của nàng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ đến tình cảnh của nàng, mới phát hiện nàng đúng là không dám mời hắn. Cái gì nàng cũng không nhớ rõ, bây giờ hắn ở trong mắt nàng chính là một nam nhân mang trong lòng bất chính với nàng, nàng đương nhiên phải làm việc cẩn thận.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Tiếp tục chờ cơ hội sao?
Hắn không làm được. Biết nàng đang ở Giang gia, hắn không thể tiếp tục chờ đợi, nàng bằng lòng cũng được nàng không bằng lòng cũng được, hắn chỉ muốn tới gần nàng, biết mỗi một khắc nàng đang làm những cái gì. Nàng nói đúng, nàng là con mồi của hắn, mà hắn vì con mồi này đã đói bụng hai mươi lăm năm, nếu không bắt được nàng, hắn sẽ điên mất.
Có quyết định, Tống Mạch nhắm mắt lại.
Hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi tối.
Lúc Tống Mạch đang ngủ say, Đường Hoan vừa ăn cơm trưa xong, muốn dỗ A Thọ ngủ.
A Thọ còn đang tủi thân: "Tỷ tỷ vì sao không cần hắn ạ, hắn có thể đánh nhất mà!"
Đường Hoan bày gối đầu xong, ấn thằng bé xuống, nàng cũng nằm xuống theo, cười giải thích nói: "Hắn là có thể đánh, nhưng hắn muốn bắt nạt tỷ tỷ, A Thọ muốn nhìn tỷ tỷ bị người bắt nạt sao?"
"Không muốn!" A Thọ lập tức lớn tiếng trả lời, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Đường Hoan, qua một lát lại hỏi: "Tỷ tỷ làm sao mà biết hắn sẽ bắt nạt tỷ chứ? Hắn không phải là hạ nhân nhà chúng ta sao, hạ nhân đều nghe lời tỷ tỷ."
Đường Hoan hết cách rồi.
Từ khi Tống Mạch rời đi, đứa nhỏ này liền một mực quấn quít lấy nàng hỏi, dường như nàng không cho thằng bé một đáp án làm cho nó vừa lòng, nó sẽ không chịu hết hy vọng.
Nàng sờ sờ đầu A Thọ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu hắn lại đến, tỷ tỷ để cho hắn làm hộ viện, cái này được rồi chứ?"
A Thọ cao hứng gật đầu: "Vậy khi nào thì hắn lại đến?"
"Tỷ cũng không biết mà, A Thọ ngoan, mau ngủ đi, có lẽ sau khi đệ tỉnh dậy hắn đã tới rồi." Đường Hoan hôn nhẹ cái trán của bé, sợ nó hỏi tiếp, vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
A Thọ đúng là muốn nói nữa, thấy tỷ tỷ muốn ngủ, nó ngoan ngoãn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm tỷ tỷ không rời mắt. Một lát sau, nó vừa muốn ngủ, lại thấy tỷ tỷ lặng lẽ mở ra một khoé mắt, nhìn thấy nó, lập tức lại nhắm chặt. A Thọ không ngốc, cười hớ hớ ôm lấy đầu Đường Hoan: "Tỷ tỷ tỷ không ngủ, tỷ lừa đệ à!" Thanh âm thanh thuý nghe qua cực kỳ cao hứng, dường như là bởi vì phát hiện một chuyện bí mật, cảm thấy mình vô cùng thông minh.
Đường Hoan rất muốn khóc, bây giờ nàng ngay cả đứa nhóc cũng không lừa được rồi sao!
Nhìn cái đầu đen trước người, Đường Hoan cố nén khoái.cảm hành hạ người kia, cố gắng bình tĩnh quát lên: "A Thọ, đừng tới đây, bụng của tỷ tỷ không thoải mái, đệ để các nàng dẫn đệ đến bên hồ ngắm cá trước, tỷ tỷ lập tức đi tìm đệ." Lại sai đám nha hoàn dẫn tiểu thiếu gia đi.
A Thọ không nhìn thấy người, không quá yên tâm: "Tỷ tỷ bụng tỷ đau, đệ giúp tỷ xoa xoa."
"Không cần, tỷ tỷ ở chỗ này chờ một lát là được rồi, đệ tới đây tỷ tỷ sẽ xấu hổ, A Thọ nghe lời, tỷ tỷ rất nhanh sẽ đi ra ngoài, đệ đến bên hồ xem chỗ nào nhiều cá trước, đến lúc đó chỉ cho tỷ tỷ xem." Lúc nói chuyện nam nhân còn gặm không ngừng, Đường Hoan thiếu chút nữa không nhịn không được kêu ra, hổn hà hổn hển toàn bộ bằng bản năng làm việc, chợt ưỡn ngực về phía trước đụng người hất ra.
Tống Mạch sửng sốt một hồi lâu, vì cỗ lực mạnh mẽ này của nàng. Nào có nữ nhân trong lúc này lấy bộ ngực đụng người?
Nhưng hắn rất nhanh đã hưng phấn trở lại.
Trước kia hắn còn từng nghĩ vì sao Tiểu Ngũ to gan như vậy, cho đến khi nhớ lại Thủy Tiên mới giải thích thông suốt. Nữ nhân điêu ngoa mạnh mẽ lại to gan lớn mật như vậy, bất kể chuyển thế mấy đời, bản tính của nàng cũng sẽ không thay đổi.
Hắn xoa xoa đôi môi không cẩn thận bị đụng đau, còn muốn ăn nữa.
"Đủ rồi! Ta đáp ứng ngươi là được rồi chứ, ngươi mau buông ra!" A Thọ vẫn chờ ở bên kia, thằng bé còn nhớ rõ chuyện tỷ tỷ bị hại, Đường Hoan không muốn để cho tiểu hài tử lo lắng sợ hãi, dù sao chờ sau khi Tống Mạch đến Giang gia, còn lo hai người không có cơ hội thân mật?
"Đáp ứng ta cái gì?" Tống Mạch ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhận ngươi làm hộ viện." Đường Hoan vẻ mặt không cam lòng nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Chẳng qua Tống Mạch ngươi nhớ kỹ, ngươi đã làm hộ viện của Giang gia, ngươi chính là hạ nhân của Giang gia, phải coi ta làm chủ nhân mà kính trọng. Ngươi làm được, chúng ta không nhắc tới chuyện cũ, nếu như ngươi còn dám mạo phạm ta như vậy, đừng trách ta..."
"Ta có thể coi nàng làm chủ nhân."
Tống Mạch ngắt lời nàng, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của nữ nhân, vừa giấu cái yếm của nàng vào trong người mình, vừa nhìn chăm chú vào nàng: "Đại tiểu thư, ta có thể coi nàng làm chủ nhân mà đối đãi, nhưng điều kiện tiên quyết là ta muốn nàng làm nữ nhân của ta. Nàng yên tâm, ta không tham sắc của nàng cũng không tham tiền của nàng. Ta sẽ cố gắng làm tốt làm cho nàng thích ta, chỉ cần nàng thích ta, chỉ cần nàng không động tâm với người khác, ta có thể cả đời cũng không muốn nàng, thậm chí ngay cả danh phận cũng không cần, cam tâm tình nguyện chỉ làm hộ viện của nàng, che chở tỷ đệ nàng."
Trong mắt nam nhân chứa đầy thâm tình, Đường Hoan thờ ơ: "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Giang gia không thiếu một hộ viện như ngươi, ta cũng không cần ngươi che chở!"
Tống Mạch căn bản không trông cậy vào việc nói hai ba câu đã khiến cho nàng động tâm với mình, cho nên gặp phải cự tuyệt hắn cũng không tức giận: "Không sao, chuyện nàng yêu thích ta có thể đến từ từ, ta làm hộ viện của nàng trước đã." Hắn mặc quần áo cho nàng, cởi bỏ đai lưng đang trói nàng cuốn lại vào bên hông, ngồi vào bên cạnh, cười nhìn nàng: "Nàng đi đi, ta nghỉ một lát rồi mới đi."
"Trả, trả lại cái kia cho ta!" Đường Hoan nhìn chằm chằm vào ngực hắn nói.
"Khó mà làm được, bây giờ trả lại nàng, ta sẽ không còn thủ đoạn uy hiếp nàng, ngày mai làm sao dám đến Giang gia?" Ánh mắt Tống Mạch dừng ở trước ngực nàng, "Đại tiểu thư, cái này ta sẽ mang theo bên người, một khi trong lòng nàng còn có ý đồ gây rối với ta, ta sẽ lấy đồ ra, để cho người ta biết quan hệ của ta và nàng."
"Ngươi vô lại!" Đường Hoan bổ nhào vào trên người hắn muốn cướp lại cái yếm.
Tống Mạch ôm nàng vào lòng, thuận thế đè lên mặt đất, chóp mũi đối diện với chóp mũi của nàng, mắt đối diện với mắt của nàng, thanh âm mập mờ dịu dàng: "Đại tiểu thư không bỏ được à, là còn muốn lại tới một lần sao?"
Nàng là muốn tới mà!
Đường Hoan đang rỉ máu trong lòng.
Nhưng mà việc gì có được tất phải có mất, nàng dùng đứng đắn giả đổi lấy Tống Mạch ham muốn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải còn phải đứng đắn từ chối hắn.
"Vô lại!" Nàng oán hận đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo một chút, tháo chạy như bỏ trốn.
Tống Mạch nhìn theo nàng rời đi, thích ý nằm ở trong bụi cỏ, nghe thanh âm nàng dỗ A Thọ phía xa xa.
Dần dần, lại nghĩ đến ôn tồn vừa rồi.
Hắn mò cái yếm của nàng ra ngoài, màu trắng lê, bên trên thêu sen hồng lá xanh.
Hắn nhắm mắt lại, đậy cái yếm ở trên mặt.
Quả nhiên...
Rất thơm.