A Khinh
Chương 12 :
Ngày đăng: 20:18 21/04/20
Thành Bái báo nơi ở của mình cho Diệp Pháp Sư, sau khi nói lời tạm biệt liền lập tức vác gùi sách chạy tới tiểu lâu trên đường Chu Tước. Chỉ thấy người người chen chúc nhau gây huyên náo ồn ào, thị vệ và mấy Văn Lại Lễ Bộ canh giữ ở ngoài lâu, người nào muốn tham gia khoa thi thì xếp hàng chờ báo danh.
Thị vệ ra hiệu Thành Bái đem gùi sách đặt trên bàn ngoài cửa, gã nhìn thoáng qua khe hở của chiếc gùi: “Bên trong hình như là một con vật?”
Thành Bái cười khan nói: “Là mèo nhà học trò, nó đang bị bệnh, thuận tiện đem theo nó ra ngoài để tìm đại phu. Thỉnh đại nhân cách xa nó một chút để tránh nó lây bệnh sang người.”
Thị vệ ha ha mà cười: “Bây giờ mèo cũng cần người hầu hạ, bị bệnh phải tìm đại phu khám.” Gã không chú ý cái gùi nữa, ra dấu bảo Thành Bái tiến vào phòng rồi ra lệnh người sau đứng chờ.
Thành Bái vào đại sảnh lầu một, nhìn thấy trên cao có một loạt trường án, sau án là ba quan viên, hai người trái phải quan bào đỏ rực, đầu đội hiền quan, mũ có hai vạch, người ngồi thẳng ở giữa mặc quan bào tử sắc, mũ ba vạch, vừa hay là vị đại nhân lần trước nói chuyện với Thành Bái. Ông nhìn Thành Bái nói: “A, là vị thiếu niên hôm trước. Đã quyết định tới tham gia khoa thi rồi?”
Vị tiểu lại bên cạnh nói cho Thành Bái biết, vị đại nhân này là người chủ trì khoa thi lần này, Lễ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân, hai bên trái phải là Lễ bộ Hứa thị lang và người phụ trách mở khoa thi Nho học năm nay là Lễ bộ viên ngoại lang Tông đại nhân.
Thành Bái cung kính hành lễ.
Nghiêm thượng thư khẽ cười nói: “Sơ thí tuyển chọn vốn là do Tông viên ngoại chủ trì, nhưng vì Nho khoa mới mở, hôm nay lại là ngày đầu tiên, hoàng thượng đặc biệt lệnh bản bộ đến khảo sát, không ngờ lại gặp được ngươi, xem ra ta và ngươi rất có duyên.” Tiểu lại đem văn điệp thân phận của Thành Bái dâng lên.
“Nhân sĩ quận Bột Hải, người còn trẻ. Đến kinh thành thi Nho học là vì cảm tạ hoàng ân, trợ giúp triều đình lo việc thiên hạ, hay là vì bản thân muốn đạt được quang vinh hiển hách? Ta nhớ lần trước bản bộ và ngươi nói chuyện ngươi nói không muốn dự thi, sao hôm nay lại đến? Nho học, học vì trí dụng (), ngươi đã là nho sinh thì sẽ kiến giải hoài bão này như thế nào?”
() thực hiện sử dụng.
Nghiêm đại nhân mỉm cười nói với hắn: “Không cần phải nhớ thương bút nghiên to nhỏ ưu khuyết ra sao nữa rồi. Nếu thi vòng tiếp theo ngươi có thể được cẩm ngọc bội.”
Thư Lại kéo kéo Thành Bái đang ngây ngốc, lúc này Thành Bái mới sực tỉnh, lập tức cuống quít hành lễ tạ ân, hắn lảo đảo đi ra ngoài sảnh đường trong ánh mắt yêu mến của ba vị đại nhân.
Trên lưng vác gùi sách, bên tai là thanh âm chúc mừng của mọi người, Thành Bái cảm thấy mọi thứ dường như đều không thực. Lần đầu tiên có nhiều ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn như thế, mà phần nhiều là ngập tràn hâm mộ và tán thưởng, Thành Bái không biết nên làm sao cho phải. Hắn nhận lấy những lời chúc mừng, lưng đeo gùi sách, không ngẩng đầu mà vội chui ra khỏi đoàn người chạy ra đường Chu Tước, hắn vội vã rẽ vào hẻm nhỏ một mạch đi thẳng về nhà, vừa tới nơi đã thở hồng hộc.
Hắn lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, đang định mở cửa thì bà lão nhà bên đột nhiên xuất hiện.
“Chàng trai trẻ, ngươi đã trở về rồi, ta đang muốn hỏi ngươi chuyện này. Con chó nhà ngươi làm sao leo cây được vậy?”
Đầu Thành Bái choáng váng, bước chân cũng loạng choạng, hắn nghe nói thế thì sửng sốt.
Bà lão chống gậy híp mắt nhìn hắn.
“Chính là con chó mực nhà ngươi, mỗi ngày ngồi xổm trên chạc cây đầu tường rình gà của nhà ta. Bốn năm con đều sợ đến mức không đẻ nổi trứng. Rốt cuộc nó là giống chó gì thế?”
Thành Bái há hốc miệng, cái gùi sau lưng hắn lại rất bình tĩnh.