ABO

Chương 31 :

Ngày đăng: 12:56 18/04/20


Trợ lý vẻ mặt ám muội hỏi cậu có đi hay không. Thụ sững sờ trong nháy mắt, sau liền nói: "Cứ theo lời anh ta đi."



Buổi hẹn lần trước lúng túng như vậy, cậu theo bản năng sờ sờ cổ tay mình. Cậu vẫn còn lời chưa nói hết, còn chuyện phải hỏi rõ ràng với anh.



Lúc tan làm, thụ đi thang máy xuống tới bãi đỗ xe.



Công đã đến rồi, đang dựa vào bên cạnh xe đợi, lại còn hút thuốc.



Thụ xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ công hút thuốc, không quá ôn hoà, thậm chí còn có điểm lạnh lùng nghiêm nghị mang tính công kích, vẫn mê người như cũ.



Thụ không nhanh không chậm đi tới, liếc công một cái.



Trước khi thụ tới gần, công đã dập tắt thuốc, còn giơ đầu thuốc lên: "Xin lỗi."



Thụ lắc đầu: "Không sao." Công đưa thụ đến một nhà hàng kiểu Nhật, là một phòng riêng, đóng cửa lại trong phòng chỉ còn mỗi hai người.



Hai người đều có vẻ muốn nói lại thôi, không biết ai nên mở miệng trước. Cuối cùng vẫn là thụ chủ động: "Lần trước anh nói có thể lợi dụng em nhưng anh không làm thế, đúng không?"



Thụ không muốn nghĩ tại sao ngày xưa mẹ lại nói với cậu như thế, e rằng trong này có hiểu lầm gì đó, mọi chuyện không phải tệ như cậu nghĩ đi.


Vô liêm sỉ lợi dụng sự mềm lòng của công để anh thu lưu mình...



Thụ cũng nói cho công nghe tình hình của mình lúc ở nước ngoài. Tiếc là cậu ở nước ngoài hai năm cũng không có mấy chuyện tốt đẹp.



Không có bạn mới, mỗi ngày đều rất khổ sở, lại còn di chứng tuyến thể thỉnh thoảng phát tác.



Thụ cố gắng suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Em học được rất nhiều thứ, rất nhớ đồ ăn trong nước."



Tiếp đó, cậu dừng một chút: "Quan hệ của AO nước ngoài còn rất cởi mở."



Cậu gặp qua nhiều đôi AO đã có ký hiệu lẫn nhau, vẫn ra ngoài đi chơi như thường, hiểu rõ tâm ý đối phương.



Nhưng hiển nhiên công đã hiểu lầm ý cậu, anh theo bản năng nói: "Có người làm chuyện gì đó không tốt với cậu sao?"



Thụ vừa muốn phản bác, đột nhiên ngừng lại, nhướng mày: "Dù sao cũng chẳng có ai dám làm chuyện gì không tốt với em, làm sao?" Anh có ý kiến?



Cậu theo bản năng nắm chặt cổ tay mình. Động tác này từ khi bữa cơm bắt đầu đến giờ đều không ngừng được cậu lặp lại.



Công duỗi tay nắm chặt bàn tay thụ, kéo đến bên má mình, cúi đầu ngửi khẽ. Lúc anh mở miệng, hơi nóng toàn bộ phả lên cổ tay thụ.



Nóng nóng, ẩm ướt, rồi lại giống như lần trước, anh tàn nhẫn cắn mạnh một cái.



Thụ như bị điện giật, run rẩy, mà công lại nói: "Hình như không có mùi vị gì. Cậu rất khó chịu?"



Vừa dứt lời liền nghe âm thanh khàn khàn của thụ vang lên: "Đúng vậy. Anh có muốn cắn một cái nữa không?"