ABO
Chương 37 :
Ngày đăng: 12:56 18/04/20
Đây là một đoạn video hoàn chỉnh. Không biết người gửi cái video này cho cậu có mục đích gì.
Cậu có thể thấy dáng vẻ hốt hoảng chạy trốn của công, còn người O kia co rúc ở trong xe, cuối cùng được nhân viên y tế đưa đi.
Nếu như muốn phá hoại cậu và công, trực tiếp cắt đoạn sau không phải càng tốt sao?
Dù cho công cuối cùng chạy trốn, nhưng việc anh bị người O kia hấp dẫn là thật. Lần này không phát sinh chuyện gì, nhưng lần sau nếu không có thuốc ức chế, đây chính là một quả bom hẹn giờ.
Thụ cầm điều khiển từ xa, cuối cùng ném mạnh xuống đất, vỡ tan.
Đầu cậu đau vô cùng, theo bản năng đi tìm thuốc. Cậu biết, mình bây giờ đang phụ thuộc vào thuốc.
Cậu cũng biết, tình trạng thân thể mình rối mù rồi.
Nghĩ tới nếu lại uống thuốc sẽ không có cách nào mang thai, thụ lại cất thuốc vào ngăn kéo, tắt TV, nằm trên giường chờ cơn đau vật vã đi qua.
Ngủ một lúc, cậu cảm thấy có người xoa mặt mình. Mở mắt ra nhìn, là công.
Liếc đồng hồ, là tám giờ tối. Công chạm mặt cậu, hỏi: "Nhức đầu sao?" Thụ nhắm mắt lại, không trả lời.
Công đột nhiên nổi giận: "Em không biết! Luôn đau đầu, chán ăn, mất ngủ, hồi hộp, đây là cái em gọi là biết?"
Thụ đột nhiên nở nụ cười bi thảm: "Anh có phải còn kể sót một việc không? Còn có không thể mang thai nữa."
Công nhìn chằm chằm thụ: "Đây không phải là trọng điểm."
Thụ trầm mặc hồi lâu mới nói: "Này tại sao không phải trọng điểm... Anh không muốn có con, hay là không muốn em sinh?"
Công nắm tay cậu: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh không phải ý này."
Sắc mặt thụ càng ngày càng kém, công thấp giọng nói: "Anh và người kia không xảy ra chuyện gì. Anh không biết phải chứng minh như nào. Chỉ là hy vọng em tin anh."
Lúc này điện thoại di động của thụ vang lên, cậu rút tay ra khỏi tay công, nhận điện thoại.
Là mẹ thụ gọi đến, nói có tin tức tốt.
Nhưng thụ nghe xong tin tức tốt này lại như rơi vào hầm băng. Mẹ thụ nói là Tắc Tây, cũng chính là người đàn ông Pháp mà cậu gặp một tháng trước kia đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất cùng phòng bệnh tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể phẫu thuật.
Bà nói bà năm ấy trách oan công rồi, không nghĩ tới cuối cùng công cũng coi như lý trí, không lại dìm chuyện này xuống nữa.
Bà bảo thụ đừng lại tính toán gì, đừng chà đạp thân thể mình làm gì nữa.
Thụ không đợi mẹ nói xong đã cúp điện thoại.
Sau đó cậu giơ tay, tát cho công một cái thật mạnh, bật khóc: "Anh nhường em cho anh ta?" Cậu dừng một chút, sau đó oán hận mà khẳng định: "Anh nhường em cho anh ta!"