Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 11 :

Ngày đăng: 14:49 19/04/20


Tiết Tử



Ngày hè ánh nắng chói chang,mặt trời như đám lửa đang thiêu đốt.



Bạch Thanh cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị đao cắt từng miếng từng miếng thịt trên người nàng. Lúc này nàng còn đang u mê, dần dần thanh tỉnh lại.



Nàng che mặt nhìn xung quanh nhanh chóng tìm nơi tránh nắng, mờ mịt ngẩn đầu nhìn trời,chỉ thấy trên bầu trời từng đám mây như sợi bông phiêu tán. Mặt trời lúc thì hòa vào đám mây lúc lại tránh xa nhìn rất vui vẻ, khoái lạc.



Rõ ràng đã là cuối thu khí trời mát mẻ, vì sao ánh nắng lại nóng rực như mùa hè?



Bạch Thanh có chút mơ hồ, mờ mịt nhìn xung quanh không biết mình đang ở chốn nào.



Đây rõ ràng là ngã tư đường, rất nhiều đá rãi đều thẳng tấp khắp đường núi, kéo dài không thấy điểm cuối.



Kì quái là trên đường này lại không có bất kì âm thanh hay động tĩnh nào. Ngoại trừ nàng thì không thấy người nào khác.



Cửa hàng và môn hộ hai bên đường núi đều đóng chặt cửa môn không có động tĩnh.



Nơi đây, căn bản k phải là địa phương bình thường.



Không lẽ. Đây là đường hoàng tuyền?



Nghĩ đến khả năng này Bạch Thanh hô hấp nhất thời cứng lại.



Nàng biết chính mình đã chết,chết trong tay tẩu tử nàng.Lúc hoàng thượng ban cho nàng ly rượu độc.Thấy nàng chậm chạp k uống. Nàng ta không để nàng có cơ hội dãy dụa. phẫn nộ chữi nàng "độc phụ đáng chết"còn chính tay liều mạng bóp cổ nàng.



Nhưng đến lúc nàng không cam lòng trút đi hơi thở, nàng vẫn không thể tin tưởng sự việc này lại xãy ra.



Nàng cùng Đồ thị thuở nhỏ thân thiết như tỷ muội ruột, thấy nàng ta ái mộ huynh trưởng, không quản phụ thân phản đối, nàng cầu hoàng đế bá bá tứ hôn cho nàng ta gả vào Bạch phủ vì thê. Nàng ta vào cửa chính là đương gia chủ mẫu,ca ca nàng trước giờ đối với nàng ta rất tốt. Cũng vì giữ cho nàng cùng ca ca mặt mũi phụ thân dù không vui vẫn không một lần làm khó dễ.



Mười mấy năm qua, Đồ gia dần dần xuống dốc, Bạch gia năm lần bảy lược ra tay giúp đở. Mà chính mình giúp đở còn không thua kém gì huynh trưởng.



Cũng không bao giờ nghĩ đến, cuối cùng nàng ta lại tự tay bóp cổ giết chết chính mình.



Kết cục đã định. Bạch Thanh vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại biến thành như thế? Rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt, nàng ta còn vì mình tự tay làm thức ăn nàng ưa thích đem đến chính viện nơi nàng bị cấm chừng không được bước ra ngoài, lúc đó nàng ta còn rất lo lắng cho nàng!



Không hiểu, đến chết vẫn không hiểu được.



Bất quá tất cả cũng k còn quan trọng nữa, nàng bây giờ đã là người chết.



Nhếch môi, Bạch Thanh vô thức nở nụ cười, ánh nhìn mông lung mơ hồ như có sương mù, cái gì cũng không nhìn rõ.



Hồi lâu sau, cảm xúc của nàng dần ổn định, mới bắt đầu lo lắng cho tình huống bản thân lúc này.



Nàng lúc này chắc đã biến thành quỷ, nên mới e ngại ánh nắng gay gắt ngoài kia. Hiện tại chỉ có thể lánh trong râm mát đợi mặt trời xuống núi mới có thể đi tìm đường.
Nàng ta giống như chỉ nhìn thấy hai người kia mà không nhìn thấy nàng.



Hay là, bên ngoài kia không phải là đường hoàng tuyền và trong đây cũng không phải là phán quan phủ. Nàng căn bản đã đoán sai?



Nhìn ba người còn thật sự là đang đọc sách, Bạch Thanh muốn mở miệng hỏi rõ, đành phải im lặng. Cắn môi, nàng lại tiếp tục đọc tiếp.



Tô Mai sau khi cấp Bạch Thanh dược, cũng không có buông tha cho Viên Mậu Lâm, hắn cũng ăn vào tuyệt tử canh. Từ đó, cả đời này con nối dòng của hắn cũng chỉ có duy nhất một đứa do nàng ta sinh.



Sau Bạch Thanh thân thể đã dưỡng tốt, bắt đầu tìm Tô Mai gây phiền phức nhưng không thành còn để cho Viên Mậu Lâm bắt gặp. Như vậy nhiều lần Viên Mậu Lâm dần dần hối hận sao lúc trước lại ruồng bỏ thê tử tốt như vậy, lại thú về một con cọp mẹ.



Hắn muốn nối lại tình xưa, nạp Tô Mai làm thiếp, nói với nàng ta hắn người trong lòng là nàng ta, lúc trước thú Bạch Thanh là vì quyền thế. Hắn hứa hẹn về sau sẽ đối với nàng thật tốt, tuyệt đối không nhìn nữ nhân khác, bao gồm chính hắn thê tử là Bạch Thanh nàng.



Tô Mai lúc này hoàn toàn không còn tin tưởng,mất đi tình yêu say đắm đối với hắn, nhớ đến lúc đau khổ nhất, trong lòng nàng đã muốn thật sâu yêu thương vị kia.



Nàng ta tìm đến Bạch Thanh, khóc lóc van xin Bạch Thanh nói rằng nàng ta không hề muốn phá vỡ tình cảm phu thê của nàng, cầu nàng tha cho nàng ta một con đường sống, để nàng rời khỏi kinh thành. Này một màng, Viên Mậu Châu đều chứng kiến, trong lòng càng thương tiếc nàng ta bao nhiêu lại chán ghét oán hận Bạch Thanh bấy nhiêu.



Rồi sau đó, nàng ta để lại một cục diện rối rắm ở Viên gia, ôm con bỏ đi theo vị kia.



Bọn họ cùng trở về Giang Nam quê nhà của nam nhân kia. Mẫu thân hắn không thích nàng là nữ tử đã gả quá người, nhất quyết phản đối. Nàng cũng không miễn cưỡng bản thân, tự mua nhà cửa, lợi dụng tri thức hiện đại về nông nghiệp nàng nhanh chóng trở thành bà chủ. Rất nhanh, cửa hàng gia nghiệp của nàng ta càng ngày càng lớn mạnh, đất đai nhiều vô số. Mà vị kia cũng không quan tâm mẫu thân phản đối, quyết rời đi gia tộc, đến phụng bồi bên nàng.



Bọn họ cũng chưa thành thân, bất quá lúc đó tình cảm hai người đã khắc cốt ghi tâm.



May mắn đến với nàng ta, khi nạn châu chấu xảy ra ở Giang Nam. Đất đai mất mùa dân chúng lầm than. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Nàng lúc này mới ra tay cứu giúp, đưa ra biện pháp diệt trừ châu chấu, còn hướng dẫn biện pháp thu hoạch mới, khiến cho Giang Nam nơi nạn châu chấu bắt đầu lại không có một người chết đói.



Sau năm lần bảy lược khắp nơi mùa màng gặp những bất lợi, đều là nàng xuất tay trợ giúp, dần dần mọi người truyền nhau trong miệng danh hào " Thần nông nương nương". Bạch Thanh lúc này nhiều lần ra tay hãm hại đều được nàng ta hóa hiểm thành vi tránh thoát.



Hưng Khánh năm hai mươi lăm.



Thành quốc lại gặp hạn hán, lần này lại hạn hán khắp cả nước. Hưng Khánh đế hạ lệnh văn võ bá quan xuất ra lương thực hổ trợ. Tri phủ đại nhân ở Giang Nam kiểm tra kho lương thực lại xuất ra không đủ, liền hướng Tô Mai cầu giúp đỡ mà vị tri phủ đại nhân này lại là huynh trưởng của vị kia, nếu hắn không lấy được đủ lượng lương thực là phạm tội khi quân cả tộc bị diệt vong. Tô Mai mặc dù ghét hắn, nhưng đối với vị kia thật lòng yêu thương. Dù không muốn cũng không thể không giúp.



Lúc này lại đúng lúc Bạch Thanh nhớ đến đứa con đã mất, khó chịu trong lòng liền kêu người đi tìm nàng ta. Tô Mai sử dụng mưu kế lừa người nọ tiến gần kho lúa, một bên châm lữa thiêu sạch kho lúa. Sau đó đem tội lỗi này đỗ lên người Bạch Thanh.



Rồi sau đó tự tay xuất ra lương thực dự trữ giải cứu Giang Nam qua nạn hạn hán, thanh danh nàng lại càng vang dội khắp thiên hạ.



Sau này nàng lại chế tạo ra một giống cây trồng mới, đem gieo trồng xuống,cả nước bội thu cũng là lúc Bạch Thanh nàng tử!



Tô Mai là người có tâm kế, lại giỏi bày mưu tính kế. Tìm người khuyến khích hoàng thượng cải trang vi hành khảo sát cuộc sống dân chúng đất đai. Thừa dịp nơi này văn võ bá quan dân chúng tập trung đông đúc, nàng từ chối hoàng đế phong thưởng, chỉ cầu hoàng đế toại nguyện cho nàng, cầu cho Bạch Thanh nàng tử.



Cuối cùng nàng được ban thưởng rượu độc. Tô Mai lại được hoàng đế nhận làm nghĩa nữ phong hào An Bình công chúa tứ hôn cho Phùng Chí Viễn.



Xem hết quyển sách Bạch Thanh cắn môi đến trắng bệt, từ từ gấp lại quyển sách.



Đúng lúc này quyển sách kia liền bật mở phát ra một trận bạch quan ánh sắc, một lực đạo mạnh mẽ kéo Bạch Thanh vào trong quyển sách rồi gấp lại, mà nàng Bạch Thanh lại biến mất không thấy.