Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 28 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Lúc con người gần như lâm vào tuyệt cảnh, đột nhiên lại thấy được hy vọng, đương nhiên, bọn hắn sẽ không tiếc gì hết, mà gắng giành lấy.



Lời này, là Tô Mai từng nói với trượng phu thứ hai của nàng là Phùng Chí Viễn.



Lúc nàng đối phó với kẻ địch, thích nhất thủ đoạn, chính là trêu đùa bọn họ như vậy, nhìn bọn họ đau khổ giãy dụa cầu sinh tồn.



Mượn cơ hội này thu hoạch đồ vật cùng tin tức mà nàng muốn có.



Sau đó, lại một lần nữa đánh vỡ hi vọng của bọn họ, làm bọn họ chết cũng không được chết tử tế.



Người bên ngoài còn khen nàng tâm địa thiện lương, là một người tốt.



Nhưng không ai nghĩ đến, những người kia đã từng làm hại người của nàng, cho dù nàng đã mở miệng tha thứ, lại không có một người nào có được kết cục tốt.



Bạch Thanh xấu tính, đều xấu ở ngoài sáng, đối với hành vi giả nhân giả nghĩa, rất khinh thường. 



Nhưng nàng không thể không thừa nhận, loại phương pháp tra tấn người như thế này, dùng để đối phó kẻ thù hận đến tận xương tủy, thật sự dùng tốt lắm.



Lôi kéo huynh trưởng cùng ngồi ở một bên, nhìn một đôi hữu tình vốn là ngọt ngào thân mật, quấn quýt triền miên, chỉ vì hy vọng được sống sót, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.



Nhìn bọn họ thi triển kỹ năng, bất đắc dĩ trở mặt thành thù, cùng nói ra những lời ác ý, lòng của nàng, thật là thống khoái vô cùng a!



#####



- Biểu huynh!



Đồ thị buồn bã đau khổ nhìn Đường Nghiêu, giọng nói nhu tình như nước, biểu lộ vẻ đẹp thê lương nhu nhược. 



Đáng tiếc, giờ phút này, nàng đầu tóc rối loạn, dung nhan thất sắc, mặc dù nàng đã làm ra dáng vẻ mà nàng cho là đẹp nhất, cũng hoàn toàn không đá động được Đường Nghiêu.



Vừa rồi nàng một lòng hướng về phía Bạch Triệt mà thổ lộ tình cảm thắm thiết, đã làm hắn thất vọng,tâm cũng nguội lạnh.[ Truyện được đăng ở ]



Hắn thật sự biết, trong lòng của biểu muội, hắn cùng lắm chỉ là vật thay thế. 



Khi nàng không cách nào đạt được tình cảm mà nàng muốn có được từ trượng phu, thì hắn sẽ trò chuyện an ủi thay thế trượng phu của nàng. 



Nếu có một ngày nàng có thể đạt được thứ mà nàng muốn, hắn nhất định là bị ném bỏ qua một bên. 



Cho nên, dù đã lén lút vụng trộm gặp hắn nửa năm, nàng cũng chưa bao giờ cho hắn cơ hội thân cận, chỉ làm cho hắn không biết chừng mực mà chờ đợi. 
- Không giống nhau!



Bạch thanh lắc đầu nói:



- Ta không thích hắn, lúc trước là vì các ngươi đều nói hắn tốt lắm, lại còn nói cho ta biết hoàng thượng muốn đem ta chỉ hôn cho " Ma vương", ta sợ hãi, mới có thể đi cầu hoàng thượng ban 



hôn, muốn gả cho hắn. Ta đã không thích hắn, lại muốn dùng thánh chỉ buộc hắn lấy ta, trong lòng ta liền cảm thấy áy náy, mới tự nói với mình sẽ đối xử thật tốt với hắn, sẽ dần thích hắn. Nhưng hiện tại đã biết rõ hắn cũng không thích ta, ta đây cũng không cần đi thích hắn!



Kiếp trước lúc nàng cầu thánh chỉ tứ hôn cũng chỉ nghĩ như vậy, nhưng mà thời gian dần qua, nàng cũng đem mình lừa đi, cho rằng nàng là ngay từ đầu đã thích hắn, toàn bộ người trong thiên hạ, đều cho rằng nàng yêu thảm hắn.



Không ai biết, nàng sau khi thành thân, thời gian dần trôi qua nàng mới đắm chìm đi vào.



Về sau, hắn từ từ biểu hiện chân thật ý đồ, có thêm Tô Mai xuất hiện, cuối cùng đưa bọn họ đến hôn nhân đau khổ.



Sau khi từ trong sách biết hết chân tướng sự việc, nàng trùng sinh trở về, mới phát hiện ra, lúc nàng nghĩ tới hắn, cũng đã không còn thương nữa rồi!



Bạch Thanh cũng không nói dối, nàng nói mỗi một câu, đều là chân thật trong lòng nàng.



Nghe được lời ấy, Đồ thị rốt cục hoàn toàn sụp đổ, trong ngực như có gì đó chặn lại, làm nàng hô hấp, cũng khó khăn. 



Nàng há to miệng, lớn tiếng thở hồng hộc, sau đó trong miệng phun ra máu tươi, phun đầy mặt Đường Nghiêu.



Bạch Thanh giật mình, thì ra, từ lúc nàng (ĐGN) bắt đầu kết giao với nàng, cũng đã ước gì cả đời nàng(BT) thống khổ! Cho nên, sau khi biết được tâm ý của nàng, sẽ tức giận thành cái dạng này!



Lòng của nàng, có chút bi thương!



Dù sao, cũng từng là khuê trung mật hữu tốt nhất, nàng (BT) đối với nàng, cũng chưa bao giờ đề phòng!



Bạch Triệt thấy thế, nhanh chóng giơ tay lên che mắt Bạch Thanh, cảm nhận được mắt nàng chảy ra nước mắt, liền đem đầu của nàng ép vào trong ngực mình, không cho nàng nhìn nữa.



Đưa mắt ra hiệu, liền có người đi lên, chặn miệng hai người, kéo xuống.



Giờ phút này, Đồ Kinh Bình đã sớm rời đi, không biết tung tích.



Ngoài phòng mưa tí tách rơi.



Xa xa phía chân trời, hiện ra cầu vồng thất sắc, kéo dài qua Bảo Hưng thành, xa hoa!