Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
Chương 32 :
Ngày đăng: 14:50 19/04/20
Cũng không biết là trùng hợp, hay là trời cao an bài, Tô Mai cảm thấy ngày hôm nay quả thực náo nhiệt.
Xe ngựa của Phụ thân vội vàng rời đi, xa xa có thể thấy được một ít bóng dáng, lại thấy một người cưỡi ngựa cấp tốc chạy tới.
Khi người và ngựa chạy gần đến, nàng mới nhìn rõ, người cưỡi ngựa chính là tiểu thư đồng năm đó nàng vì trượng phu mà chọn lựa mua về...Phù Sinh.
Từ lúc nàng gả vào Viên gia, vì để cho trượng phu có thể chuyên tâm học hành, giành công danh, nàng đem mọi phương diện [ăn, mặc, ở, đi lại] của Viên Mậu Lâm chăm sóc an bày chu đáo.
Nàng ở bên ngoài vừa kiếm tiền vừa học làm ruộng, cực khổ vô cùng, còn học theo người ta mua thư đồng tùy thân hầu hạ cho hắn.
Từ một thư sinh nghèo khó, đến cơm còn ăn không nổi, nàng tốn sức tâm tư mua này nọ cho hắn.
Mấy năm nay, nàng từng ngày trôi qua, đều rất gian nan.
[ truyện đăng ở ]
Nhưng nàng lại vẫn cắn răng cứng rắn ăn đau khổ chèo chống lấy, chưa bao giờ than một tiếng khổ, hay nói qua một tiếng mệt mỏi với hắn.
Tuy lúc ban đầu nàng là có mục đích mới thành thân với hắn, nhưng cũng không thể xem nhẹ chuyện nàng vất vả mệt nhọc mà trả giá hết thảy.
Cũng khó trách khi biết được chính mình vất vả cần cù "Tưới tiêu đào tạo" mà thành quả thắng lợi lại bị người khác hái đi, nàng đương nhiên sẽ hận, sẽ oán rồi.
Cho dù nàng rõ ràng tinh tường hết mọi chuyện, là do trượng phu của nàng mưu đồ toan tính hết thảy, thì nàng vẫn là nhịn không được mà giận chó đánh mèo, tới chổ nữ nhân cướp trượng phu kia.
Bởi vì, nàng so với nàng (TM) càng hạnh phúc, so với nàng có được rất nhiều đồ vật này nọ, hơn rất nhiều.
Nhưng nàng (BT) đã có nhiều đồ như vậy, lại còn muốn cướp đoạt thứ duy nhất thuộc về nàng (TM), làm sao nàng lại không hận thấu xương đây?
Nhìn Phù Sinh mang thư về, trong thư trượng phu miêu tả vị tiểu thư Bạch gia, khiến cho năm ngón tay của nàng dần dần xiết chặt, đôi mắt xinh đẹp, lộ ra một cỗ hơi thở lạnh thấu xương.
Đời này nàng hận nhất, chính nữ nhân dùng bộ dạng vô tội đáng thương, mà cướp đoạt trượng phu của người khác, tiểu tam ti tiện, cùng với kẻ có người mới quên người cũ, vứt bỏ thê tử cùng phấn đấu lúc gian khổ hoạn nạn với mình, tào khang chi thê, để lấy người khác, cặn bã nam.
Hắn vừa nói, vừa đem cái bàn kéo tới bên giường, đem khay thức ăn từng cái bưng ra, đặt tới trước mặt Viên Mậu Lâm.
Viên Mậu Lâm nhìn lên, chỉ thấy chén dĩa trong đó hồng hồng trắng trắng, nhão nhẹt cuộn vào nhau.
Trong đầu không tự chủ, lại nhớ tới cảnh tượng khủng bố hai ngày trước, trong dạ dày liền cuộn lên, nôn ọe không ngừng.
Nước mắt chảy xuống, chảy dọc theo xương gò má, nắng chiếu ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt hắn, càng làm cho dung nhan trở lên rạng rỡ yêu kiều.
Tên hán tử thấy thế, con mắt nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt thật thà chất phác lập tức đỏ ửng một mảnh, cũng may da mặt hắn đen, nếu không phải lỗ tai có màu phấn hồng khả nghi, căn bản không ai nhìn ra là hắn đang xấu hổ.
Hắn nhìn tuấn nhan của Viên Mậu Lâm, không hiểu sao giống như dung mạo tuyệt thế của tiểu mỹ nhân, trong lòng rung động mang theo mấy phần hâm mộ, quả thực có phần quái dị.
Mùi thịt thơm phiêu tán khắp phòng, cũng không che lấp được vị chua tanh hôi, Viên Mậu Lâm mấy ngày nay bị nôn mửa giày vò đến hấp hối, sợ là hắn không chịu nổi để mà đến Nam Tầm.
Hắn lúc này, chỉ cảm thấy chán ghét ghê tởm muốn chết, đâu còn chú ý đến vẻ mặt thay đổi của tên đại hán. Chỉ không kiên nhẫn nói:
- Mang đi, mang đi, toàn bộ đều mang ra ngoài! Ta không ăn!
Đáng tiếc hắn lúc này đã qua nhiều ngày nôn mửa, cơm nước không vào, đâu còn giọng nói khí khái của nam tử, mà giọng nói lại trầm thấp mềm mại, giống như hờn dỗi.
Đại hán thân thể chấn động, ánh mắt mang theo lửa nóng nhìn hắn, giọng nói có chút lắp bắp nhưng lại ôn nhu dịu dàng khuyên nhủ (Yul: đam mỹ á...):
- Phó sứ đại nhân, người đã hai ngày cơm nước không vào, mà uống thuốc cũng không thích, nếu không ăn vài thứ, chỉ sợ chịu không nổi, để tới Giang Nam đấy! Người tốt xấu gì cũng phải nghĩ tới thân thể của mình, ăn vài thứ đi, thuộc hạ đến hầu hạ người ăn, có được không?
Này giọng nói, ngữ điệu, giống như đang dỗ dành hài tử, ôn nhu mà kiên nhẫn.
Viên Mậu Lâm nghe được trong lòng liền kinh hãi, nổi da gà toàn thân, cả người càng khó chịu, việc trước mắt không biết nên giải quyết như thế nào, giống như linh hồn và thể xác hắn nhẹ dàng đung đưa giữa không trung, không cách nào rơi xuống đất.
Nhưng trong đầu của hắn, vẫn rõ ràng tái hiện lại một màn thảm kịch của hai ngày trước.