Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 461 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Kỳ vọng quá nhiều, tha thiết chờ đợi, sẽ cảm thấy rất gian nan.



Tạm thời không nói đến Tô Mai, sau khi giúp nam tử hôn mê nằm trên giường đá ăn dược, vẫn luôn canh giữ ở một bên chờ hắn tỉnh lại.



Chỉ nói tới Bạch Thanh, khi nhìn thấy bằng chứng là gia phả của gia tộc Viên thị, liền khóc rống một hồi.



Sau đó nhìn huynh trưởng với "Ma Vương" Tiếu Túc cùng nhau tiến cung, vì nàng mà đòi một cái công đạo, trong lòng lại hết sức bồn chồn lo lắng, làm cho nàng đứng ngồi không yên.



Sau khi trùng sinh trở về, hôn sự luôn là chuyện khiến nàng vấn vương bứt rứt, rốt cuộc cũng có thể chấm dứt.



Đây là cơ hội để nàng có thể cùng bọn họ không còn liên quan gì nữa.



Đáng tiếc, hy vọng vĩnh viễn là điều tốt đẹp, mà sự thật, chỉ dùng để đánh vỡ hy vọng.



Ngay lúc nàng đang chuẩn bị thoát khỏi bóng ma của kiếp trước, mà thoải mái tươi cười rạng rỡ, thì có hai bà tử dẫn theo một nữ tử nhìn giống như đơn thuần tinh khiết tiến vào, thông báo nói:



- Tiểu thư, Vương tiểu thư đến tìm người.



Bạch Thanh đang đứng lặng người bên cửa sổ nhìn lên trời xanh, từ từ xoay người lại, liền nhìn thấy một nữ tử vừa bước vào phòng, đang cởi áo choàng màu lam xuống.



Lộ ra một khuôn mặt trái xoan tinh tế khéo léo, da trắng như ngọc, nhẵn nhụi trắng nõn, hai má phấn nộn hơi đỏ ửng, xinh đẹp đến mê người. 



Mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn như anh đào, hơn nữa còn có một đôi mắt hồ thu hơi hơi nhếch lên, toát ra nét quyến rũ, đúng là một cô nương xinh đẹp mềm mại.



Nàng mặc y phục nguyệt sắc, một thân váy dài bạch y lụa trắng mềm mại, áo ngắn bên ngoài màu lam dệt lụa hoa, búi tóc trên đầu, cũng chỉ tùy ý cài vài châu hoa trâm ngọc. 



Y phục thanh nhã trắng trong thuần khiết như thế, rất xứng với khí chất nhu nhược mảnh khảnh nhu uyển, càng làm cho nàng thêm thướt tha, ôn nhu yêu kiều.



Người này, lại giúp đỡ Viên Mậu Lâm thiết kế làm cho nàng rơi vào bẫy tình, sau đó lại quyến rũ trượng phu của nàng, còn đầu phục Tô Mai, hãm hại nàng vào chỗ chết...Vương Thục Nghi.



Lúc vừa nhìn thấy nàng, trong lòng Bạch Thanh rất phức tạp, không phải là hận giống như đối với Đồ thị cùng Thiên Nhược, mà đối với nữ nhân này, nàng ngay cả hận, đều hận không nổi.
bình tĩnh, phải kiềm chế.



Nhưng mà nghe những lời này, đúng là không thể nhịn được nữa.



- Làm ngươi thất vọng rồi, ta rất tốt.



Nàng mỉm cười châm chọc, lạnh lùng nói:



- Là Viên Mậu Lâm kêu ngươi đến đây để dò xét ta đi! Đáng tiếc, ngươi tới chậm, mới vừa rồi, ca ca ta đã cầm bằng chứng lừa hôn của tên Viên Mậu Lâm, đi đến hoàng cung yết kiến hoàng thượng. Có lẽ, ta cùng Viên Mậu Lâm rất nhanh sẽ giải trừ hôn ước. Không chừng.... Nhân tiện, hắn còn bị Kiêu kỵ binh bắt giữ! Các ngươi tính kế lâu như vậy, chắc không nghĩ tới ta là một người ngốc tử dễ dàng nắm trong tay như vậy mà còn có thể đào thoát đi! Có phải cảm thấy rất khó chịu?



Vương Thục Nghi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, liền nhanh chóng tái nhợt, ngay cả đôi mắt, cũng dần dần chứa đầy nước mắt, càng khiến nàng mảnh mai nhu nhược.



Nếu là lúc trước, Bạch Thanh thấy bộ dạng nàng lúc này, khẳng định sẽ nhịn không được mà mở miệng an ủi nàng, vì nàng mà xuất đầu lộ diện, sau đó còn hạ mình dụ dỗ nàng nở nụ cười.



Nhưng giờ phút này, thấy bộ dáng của nàng ta buồn bã bi thống tuyệt vọng, nàng lại không có nửa phần đồng tình hay thương tiếc, chỉ cảm thấy kiếp trước, mình sống rất buồn cười.



Chẳng những bị một nam nhân si tình giả dối lừa gạt cả đời, hại mình nhà tan cửa nát, còn bị một nữ tử tỏ vẻ nhu nhược, nắm trong tay đùa bỡn.



Nhìn thấy ánh mắt Bạch Thanh có ý châm chọc, Vương Thục Nghi chớp mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống.



Trong âm thanh hàm chứa bất mãn oan uổng, không thể tin, lớn tiếng hỏi:



- Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta sao có thể giúp đỡ người khác mà tính kế ngươi? Hôm nay ta đến, là vì đã lâu như vậy mà không thấy được ngươi, muốn đến nhìn xem thương tích của ngươi đã tốt hơn chưa, sao có thể là thay Viên công tử đến đây để dò xét ngươi? Hơn nữa, lừa hôn là thế nào? Lúc trước không phải là chính ngươi coi trọng hắn, đi cầu hoàng thượng tứ hôn sao? Như thế nào lại nói là lừa hôn?



- Chính ta tự coi trọng hắn? Đúng vậy! Là chính ta vừa ý đi.



Bạch Thanh tức giận đến bật cười, sau đó liền lạnh mặt hỏi:



- Là ai ở trước mặt ta luôn nói tân khoa Trạng Nguyên có bao nhiêu tài hoa, văn chương nổi bật, tiêu sái tuấn dật, cùng ta tương xứng đến cỡ nào? Là ai đề nghị ta đi thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, lấy chuyện này để tránh đi hôn sự với "Ma vương"? Vương Thục Nghi, đã có quá nhiều chuyện phát sinh như vậy, có lẽ ngươi đã quên, nhưng ta lại nhớ rất rõ ràng rành mạch. Là ta ngu ngốc, mới có thể bị các ngươi lừa gạt, nghĩ đám người các ngươi đều là vì muốn tốt cho ta không hy vọng sau này ta sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng. Ta còn từng cảm kích các ngươi!