Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 52 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Sắc trời hơi có tia sáng, Tiếu Túc lưu luyến không rời buông Bạch Thanh còn đang ngủ, vì nàng dịch lại góc chăn, nhìn nàng hồi lâu, mới lặng lẽ leo tường rời đi.



Nào ngờ mới vừa nhảy ra tường viện, đã nhìn thấy Bạch Triệt đang đứng ở hành lang bên ngoài tường, ánh mắt căm phẫn, sắc bén như đao kiếm, hung hăng nhìn hắn. 



Mà áo choàng da trên người hắn đã có chút ẩm ướt, chứng tỏ hắn đã ở đây ngây người không phải chỉ mới một lúc.



Đêm khuya trèo tường xông vào khuê phòng, lại bị huynh trưởng của giai nhân bắt quả tang, sắc mặt Tiếu Túc đột nhiên đỏ lên, nóng rát, dù là da thịt ngăm đen, cũng che giấu không được.



- Sư huynh!



Hắn ấp úng gọi, kéo kéo y phục trên người mình có chút mất trật tự, khốn quẫn không dám nhìn ánh mắt của Bạch Triệt.



- Bắt đầu từ cuối giờ sửu (1h) ta đã chờ ở chỗ này, bây giờ là giờ Mẹo canh ba (khoảng 4h30), ngươi lại ở trong đó ngây người mấy canh giờ.



Bạch Triệt thu hồi ánh mắt sắc bén, gió thổi qua phần tóc có chút tán loạn, giọng nói hết sức bình tĩnh, thật giống như thường ngày vẫn hàn huyên, không mang theo bất kỳ tình cảm hay sắc thái gì.



Tiếu Túc nghe Bạch Triệt nói thẳng hành vi của hắn như vậy, cũng biết hắn thật sự tức giận. Người sư huynh này, càng phẫn nộ, thì trên mặt lại càng bình tĩnh, hôm nay hắn đã lạnh lùng giống như người xa lạ, cho thấy là đã hận đến cực hạn rồi.



- Sư huynh!



Tiếu Túc tiến lại vài bước, trong giọng nói còn có chút tội nghiệp khẩn cầu:



- Ngươi cũng biết, ta thích Thanh nhi. Trước kia nàng cùng người khác đính ước, ta chỉ có thể bắt buộc chính mình phải rời xa. Lúc này nàng đã từ hôn, ta muốn lập tức đến cửa cầu thân, nhưng hoàng thượng lại ban mật chỉ, muốn ta hôm nay phải rời kinh, ta sợ lần này đi, nàng lại bị người ngoài đoạt mất. Cho nên, ta phải gặp nàng, khiến cho nàng biết rõ tâm ý của ta. Ta thề, nếu nàng gả cho ta vi thê, ta sẽ xem nàng như trân bảo nâng niu trong tay, không để cho nàng bị một chút ủy khuất nào.



Ánh mắt của hắn hết sức nghiêm túc, lời nói rành mạch bảo đảm, không chứa nửa phần giả dối. Giống như lời hắn nói, chắc chắn sẽ trở thành hành động sau này của hắn, không lừa gạt khoa trương.



Bạch Triệt trong lòng có chút động tâm, nhưng rồi cũng rất nhanh cứng rắn tâm địa.



Hắn hiểu rất rõ vị sư đệ sớm chiều chung đụng hai năm nay, biết rõ hắn bởi vì lúc nhỏ thiếu hụt tình thương của phụ mẫu, mà rất khát vọng, quý trọng phần tình cảm của người ngoài giành cho hắn, giúp đỡ hắn.



Năm đó hoàng thượng cùng phụ thân đã đem hắn từ Tiếu gia ra ngoài, đưa đến Bạch Vân Sơn trang, hắn liền đem hai người bọn họ trở thành ân nhân cứu mạng mà tôn trọng. 



Cựu phụ thu nhận hắn làm đồ đệ, truyền thụ công phu cho hắn, dạy bảo hắn thái độ làm người, hắn luôn coi sư phụ giống như thân phụ, hết lòng hiếu thuận. 
Tiếu Túc ngạc nhiên trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Bạch Triệt.



Bạch Triệt gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, thúc giục: 



- Trời sẽ mau sáng, hạ nhân trong phủ cũng sắp thức dậy, ngươi đi mau đi! Về sau...Đừng bao giờ đến đây nữa.



Nhìn sắc mặt của Tiếu Túc, câu nói sau cùng, Bạch Triệt nói rất gian nan.



Dù hắn chưa từng giống như Tiếu Túc thật lòng yêu một nữ tử, nhưng vẫn có thể lý giải được phần tình cảm này, một người nam nhân nếu đã thật lòng yêu mến một nữ nhân, vĩnh viễn đều muốn người đó trở thành thê tử sống cả đời với mình, lúc này lại bị ngăn cách, trong lòng sẽ thống khổ biết bao nhiêu.



Nhưng mà đối với sư đệ, thì muội muội đối với phụ tử bọn họ mới là quan trọng nhất, không thể để cho nàng chịu thêm tổn thương nào nữa.



Bọn họ chỉ muốn tìm, một nam nhân có thể toàn tâm, toàn ý, đau sủng bảo vệ nàng cả đời.



Nếu tìm không được, liền đem nàng nuôi ở trong nhà cả đời, cũng không sao cả.



Ánh mắt Tiếu Túc trở lên tối tăm ảm đạm, hắn hiểu rõ điều Bạch Triệt đang cố kỵ, hắn rất muốn nói với Bạch Triệt, bọn họ không cần quan tâm, những chuyện đó không phải là trở ngại hay sẽ gây đau khổ cho cuộc sống của nàng sau này.



Nhưng hiện tại hắn không thể chứng minh cho bọn họ được.



Giờ khắc này, hắn biết rõ, nếu không đem chuyện này xử lý cho tốt, hắn chỉ sợ phải thật sự mất nàng.



Hắn không dám tưởng tượng, có một ngày, nàng sẽ nằm trong lòng nam nhân khác, vì hắn vui vẻ, vì hắn mà khóc thút thít.



Không, hắn tuyệt đối không thể mất nàng.



- Sư huynh, hãy yên tâm.



Đôi mắt Tiếu Túc đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền, nói năng khẩn cầu nhưng kiên định:



- Sư huynh giúp ta khuyên nhủ bá phụ, đừng vội vàng đem nàng gả đi, chờ ta trở lại. Ta bảo đảm sẽ xử lý tốt mọi chuyện, sau đó sẽ đến cửa cầu thân, ta bảo đảm, sẽ không để nàng bị một chút ủy khuất nào.