Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
Chương 56 :
Ngày đăng: 14:50 19/04/20
ưng Khánh Đế mở miệng lên tiếng, thái tử trong lòng thấp thỏm, cũng không thể tiếp tục từ chối nữa, nếu không sẽ làm hoàng thượng mất hứng.
Hắn chuyển mắt mờ mịt nhìn Bạch Triệt, Bạch Triệt gật nhẹ đầu, thái tử liền yên tâm, cười nhạt ra hiệu cho thái giám đang hầu hạ đi truyền lời.
Người hầu hạ trợ giúp bên cạnh Thái tử, hơn phân nửa đều là người mà Hưng Khánh Đế an bài, đối với việc hắn làm nhất cử nhất động, sao lại không biết rõ được đây?
Chuyện bạch điêu, hắn đã sớm rõ ràng tường tận, vì hôm nay cùng quân thần vui mừng, hắn mới kiềm chế tâm tư, giả vờ không biết cùng chờ đợi.
Lúc này, mặt hắn đầy hào hứng đưa tay quơ quơ, vũ cơ đào kép trong sảnh lần lượt lui xuống, chúng thần đang ồn ào náo động ăn uống tiệc rượu, cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người biết, tối nay màn kịch hay, lập tức sẽ diễn ra.
Dù đã chuẩn bị, cũng tận lực đền bù, Bạch Thanh vẫn lo lắng, ánh mắt thấp thỏm, thân thể khẩn trương.
Ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu đang ngồi trên cao cũng nhận, nói gì tới Bạch Triệt ngồi bên người nàng.
Bạch Triệt trong lòng thầm than, trấn an vỗ nhẹ nhẹ cánh tay của nàng, nói:
- Đừng lo lắng!
Sao có thể không lo lắng?
Nàng chỉ biết bạch điêu đột nhiên lăn đùng ra chết, nhưng không biết rốt cuộc là gặp chuyện gì.
Lúc này nhiều ánh mắt nhìn như vậy, nếu bạch điêu thực sự chết lăn quay, chớ nói đến hoàng thượng vốn yêu thích bạch điêu, dù là người không thích, vào ngày đoàn viên vui mừng thế này, lại thấy chim thánh tử vong, trong lòng cũng sẽ không vui.
Đáng tiếc, nàng lo lắng hoàn toàn vô dụng.
Rất nhanh, bốn gã thị vệ đẩy một lồng sắt được bao phủ bằng tấm vải đen tiến đến, dừng ở dưới bậc thang trước mặt hoàng thượng.
Vải đen được kéo ra, giữa lồng sắt có một con điêu toàn thân trắng noãn chạm ngọc, đôi chân hữu lực bám chặt vào thanh sắt, mắt tinh sắt bén, thân thể tráng kiện, đứng thẳng tắp, đôi cánh to hữu lực khép vào hai bên sườn.
Nếu không phải đang bị nhốt trong lồng, mà là bay lượn giữa trời xanh, có thể tưởng tượng ra bộ dáng oai hùng của nó trong không trung.
Tốt một con bạch điêu uy thế hiển hách!
Hưng Khánh Đế trong lòng hưng phấn, ánh mắt cuồng nhiệt, đứng dậy bước nhanh xuống bậc thang, đứng ở trước lồng sắc, vờn quanh nhìn nó.
- Đúng là có hai con, con còn lại, nhi thần đã đưa đến ngự thư phòng.
Hắn gọn gàng dứt khoát đem bạch điêu không còn sống được bao lâu đưa đến chổ Hưng Khánh Đế, muốn nói cho phụ hoàng của hắn biết, có người bài mưu tính kế hắn.
- A!
Hưng Khánh Đế kéo dài thanh âm, khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn. Hắn đã từng là thái tử, biết được gian khổ trong đó, mặc dù hắn không muốn nghĩ hay tin tưởng, thì vẫn có thể hiểu rõ, chuyện hắn cực lực muốn ngăn cản, rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Đối với thái tử chính tay hắn nuôi dưỡng, bộ dạng thái tử hoàn toàn như mong đợi của hắn, cho tới nay hắn cũng hết sức hài lòng.
Nhưng lúc này, hắn dần dần hiểu ra nhược điểm của mình, mới phát hiện tính tình của thái tử, đã bị hắn bồi dưỡng thành ôn lương quá mức.
Thân là đế vương, mềm lòng là nhược điểm chí mạng, hắn không hi vọng thái tử cũng như hắn, luôn bị thân tình quản thúc, bị tình cảm cản trở năng lực phán đoán, cuối cùng chỉ có thể trở thành một vị quân vương tầm thường.
Về phần những hoàng tử khác của hắn, nếu bọn họ không hiểu mười mấy năm qua hắn đã dụng tâm lương khổ như thế nào, còn muốn cùng thái tử tranh đoạt vương vị, vậy thì đưa bọn họ cho thái tử xử lý, coi như mài dũa tính tình của hắn đi!
Hắn hạ quyết tâm, nghĩ tới là oán hận, nhưng vẫn có chút thương tâm, vốn là hứng trí bừng bừng, ngược lại bị phai nhạt hơn phân nửa.
Lúc này, Tô Phúc phúc thân nhắc nhở, nói:
- Hoàng thượng, canh giờ đã đến, nên đi thành lâu!
Hưng Khánh Đế gật nhẹ đầu, cùng quần thần cộng ẩm tối nay uống một ly cuối cùng, sau đó cùng mọi người rời khỏi đại sảnh yến tịch, đi đến thành cung trên cổng thành.
Giờ phút này ở dưới thành cung tụ tập không ít dân chúng.
Đích thân đốt thùng khói lửa thứ nhất, pháo hoa bay thẳng lên bầu trời vụt sáng thành những đóa hoa rực rỡ, Hưng Khánh Đế nhìn không trung tản ra ánh lửa, trong mắt trầm như nước.
Sau nửa canh giờ bắn pháo hoa, trên cổng thành đã là chuẩn bị xong một túi phong "mọi tuổi bình an" bao lì xì, Hưng Khánh Đế hắng giọng nói vài câu, liền sai người đem bao lì xì vung vẩy xuống đám người phía dưới.
Tuy là cướp đoạt bao lì xì chúc phúc của hoàng thượng, dân chúng vẫn tuân thủ quy củ, cũng không chen chúc đẩy người quá mức, sau khi có được bao lì xì, sẽ hô to vạn tuế, rất vui vẻ hòa thuận.
Cho đến cuối giờ hợi (23h), yến tịch mới hoàn toàn kết thúc, ở thành cung dân chúng nhận lì xì cũng từ từ tản đi, tham gia cung yến quần thần, cũng rối rít rời cung, tự về phủ.
Bạch Thanh luôn trong trạng thái lo lắng sợ hãi, chờ trầm tĩnh lại, cả người giống như mệt lả, vừa lên xe ngựa, toàn thân vô lực tê liệt ngã xuống đệm giường, đem Thanh Ca hầu hạ bên cạnh sợ muốn chết.
Còn nghĩ nàng là bị bạch điêu hù dọa, phải an ủi thật tốt