Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 65 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Đối mặt với tình trạng này, Phùng Chí Viễn cũng không thấy mình làm sai cái gì.



Lúc này hắn chỉ nhìn thấy một đống binh sĩ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, pháp luật điều lệnh, toàn bộ đều là ỷ thế hiếp người. 



Bởi vì Bạch Thanh là nữ nhi của thái phó, được hoàng thượng sủng ái như thân sinh nữ nhi, nàng đoạt trượng phu của người khác.



Sau đó còn cố ý thiết kế bẫy gài Ký vương bị thương đưa đến đây, muốn vu oan hãm hại người trong lòng hắn.



Trên đường lên kinh hắn nhìn nàng ngày ngày vất vả, vẫn duy trì tâm tính thiện lương lạc quan. 



Cho dù bị trượng phu của nàng phản bội, nàng lại vẫn như cũ ôn nhu che chở huyết mạch của bọn họ.



Cho dù người bên ngoài cười nhạo cùng bức bách như thế nào, nàng vẫn kiên cường đứng thẳng lưng, thản nhiên đối mặt.



Nàng tốt đẹp như vậy, mà hắn lại không có được. Hắn rất hâm mộ, rất ghen tị, cũng rất hận nam nhân kia từng có được nàng, mà không biết quý trọng nàng. Hắn vô cùng thống hận những người muốn thương tổn nàng.



Bọn họ lên kinh, bất quá chỉ muốn cầu một cái công đạo mà thôi. 



Bạch gia là thân tín của hoàng thượng, Viên Mậu Lâm là tân khoa Trạng Nguyên, mà bọn họ, bất quá chỉ là một lãng tử giang hồ cùng một nông phụ nho nhỏ, bọn hắn sao có thể đấu với bọn họ, làm sao cầu được một cái công đạo?



Công đạo, sẽ không vì bọn họ, bá tánh bình dân mà tồn tại.



Cục diện lúc này, hắn nên sớm dự đoán ra, lại cố tình xem nhẹ đắm chìm trong sự thiện lương của nàng.



Bọn họ gặp tình cảnh này, đều là lỗi của hắn, là hắn không có cân nhắc, cũng chưa từng phòng bị mà tạo ra.



Cho nên, dù phải trả giá bằng tính mạng của chính mình, hắn tuyệt đối không thể để nàng bị người thương tổn mà không thể phản kháng.



Nghĩ đến đây, Phùng Chí Viễn túm chặt y phục của Ký Vương, mũi kiếm sắc bén, càng tới gần cổ hắn, chắc là vô ý, cắt qua da thịt, máu tươi chảy ra, dọc theo mũi kiếm một giọt một giọt rơi xuống đất.



Mắt thấy máu tươi, Kiêu kỵ binh cùng cận vệ doanh không khỏi hít một ngụm lãnh khí, muốn xông lên phía trước để giải cứu.



Trong lòng Tô Mai cũng kinh hãi, chân tay lạnh ngắt.



Nếu Ký Vương gặp chuyện không may, thì nàng cùng hài tử sẽ chôn cùng hắn. 



Tiểu Uy còn nhỏ như vậy, từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả phụ thân cũng chưa liếc nhìn một lần, ngay cả nương còn không kịp kêu, liền chết theo bọn họ, sao nàng có thể chịu được!



- Không!
Trong sân nhỏ nhất thời lâm vào một mảnh yên lặng.



Lúc này Lỗ Ninh cũng bắt đầu hối hận cũng tại mình lỗ mãng, bọn họ không có chuyện gì, hắn đến lúc này, nếu thật sự khiến Ký Vương bỏ mạng, chỉ sợ không chỉ hắn cùng toàn bộ Kiêu kỵ binh, mà ngay cả lão đại đang ở tận Giang Nam, cũng bị liên lụy a!



Một đám nam nhân lâm vào suy tư, tiếng khóc trẻ con từ xa truyền đến. 



Tô Mai đang quỳ rạp trên mặt đất cùng Phùng Chí Viễn đang cầm thanh  kiếm trong tay, liền cứng ngắc thân thể, gian nan chuyển mắt liếc nhìn cửa phòng.



Bóng đêm yên tĩnh, tiếng khóc của trẻ con to rõ thê lương, khiến cho tất cả mọi người trong sân nhỏ đều nhìn qua.



Chỉ thấy một nam tử mặt mày như họa, tiêu sái tuấn dật ôm lấy tã lót, từ trong phòng chậm rãi đi ra, tiếng trẻ con khóc, cũng từ miếng tả lót trong lòng hắn. 



( Yul: tĩnh lược 500 từ miêu tả nhan sắc Bạch ca)



Dù hắn phong nhã anh tuấn đến đâu, ở trong mắt đám người trong viện cũng cảm thấy nguy cơ khắp nơi, mỗi một lần hắn bước đi, tâm bọn họ cũng treo thật cao không hạ xuống được.



Phùng Chí Viễn tay cầm chuôi kiếm khẽ run run, hắn thật sự hối hận vô cùng.



Uy nhi, đối với Mai nhi mà nói, chính là mạng của nàng. Hắn thật sự bị tức giận làm hư đầu óc.



Chỉ lo khống chế Ký vương để tìm cơ hội thoát thân, lại quên mất tiểu Uy đang còn ngủ say trong phòng. Để người khác lợi dụng bắt đi.



- Ngọc lang Bạch Triệt?



Tô Mai hét lên chạy vọt tới hỏi:



- Chuyện đêm nay, là do Bạch gia các ngươi an bày?



Nàng cố gắng chống đỡ thân thể, tay chân vô lực dựa vào hành lang.



Nàng có thể lạy trời lạy đất quỳ lạy bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ ngối trước người Bạch gia.



- Tô phu nhân!



Bạch Triệt nâng tay vỗ vỗ tả lót trong lòng, nhìn Tô Mai, khóe miệng chậm rãi giơ lên một độ cong nở nụ cười ôn nhu.



Tươi cười làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, làm cho người khác say lòng.