Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 702 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


- Tiên dược.



Bạch Thanh gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình:



- Ta biết ngươi có gì. Đem toàn bộ tiên dược còn lại đưa cho ta, sau đó ở trong [ nông nghiệp bách khoa toàn thư ] tự hủy trang bị, hủy diệt độc dược thiên, ta sẽ trả đứa nhỏ cho ngươi, còn cho ngươi một ít vàng bạc châu báo, đưa các ngươi rời khỏi kinh thành. Từ nay về sau, ngươi có thể mang theo hắn muốn đi đâu thì đi, ở đâu thì ở.



- Không được!



Tô Mai không cần suy nghĩ, liền mở miệng cự tuyệt yêu cầu của nàng.



Có được tiên dược, chẳng khác nào có thêm một mạng, sao nàng có thể đưa cho cừu nhân? Lại càng không thể tiêu hủy độc dược thiên trong [ nông nghiệp bách khoa toàn thư ]. 



Nó là pháp bảo dùng để bảo vệ mạng nàng, không có nó, nàng mang theo bảo vật, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng mà người khác mơ ước. 



Đến lúc đó, nàng sẽ không có biện pháp bảo vệ an toàn cho mình cùng đứa nhỏ.



- Vậy ngươi cứ ở trong này trôi qua nửa đời sau đi! Ngươi yên tâm, hài tử của ngươi, ta sẽ nuôi dưỡng thật tốt, Bạch gia, không thiếu cơm thừa canh cặn.



Nói xong, Bạch Thanh cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người định rời đi.



- Khoan đã......



Tô Mai sao có thể yên tâm, Bạch Thanh uy hiếp sẽ ngược đãi đứa nhỏ của nàng.



Nàng rời đi không chút do dự, còn hứa hẹn sẽ chiếu cố hắn thật tốt, sao nàng không lo lắng đây!



- Như thế nào, ngươi đổi ý?



Bạch Thanh trở lại hỏi.



- Sao ngươi biết ta có mấy thứ này?



Sau khi có được, nàng chưa bao giờ nhắc tới hay nói với bất kỳ người nào. 



Dù là Phùng đại ca, cũng chỉ nói vì nàng thuở nhỏ học y nghiên cứu độc, mới hiểu mà phối ra độc dược.



Bạch Thanh từ đâu mà biết đến? Còn biết rất cặn kẽ, ngay cả nàng từ lúc bị nhốt ở đây, mới từ từ biết cách hủy bỏ trang bị.



Bạch Thanh cũng không thèm trả lời nàng, cũng không để ý tới vấn đề của nàng, có chút bực bội nói:



- Ngươi không cần biết ta làm sao biết được. Chỉ cần nói cho ta biết, ngươi đồng ý hay không đồng ý yêu cầu của ta.
Đã đạt được hai mục đích mong muốn, Bạch Thanh rất vừa lòng, đem bình ngọc cẩn thận bỏ vào trong lòng, xoay người rời đi.



Tô Mai thấy thế, lập tức thê lương hét lên:



- Ngươi gạt ta!



Bạch Thanh xoay người lại, mỉm cười, nói:



- Ngươi gạt ta trước. Cho nên, ta sẽ không lập tức thả ngươi ra, ngươi hãy ở trong này, thêm một tháng nữa đi!



Nói xong, liền cười vui sướng rồi đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ Tô Mai đang ở phía sau chửi bậy.



Vừa ra khỏi cửa lao, liền thấy Nhan Di Á đứng ở hành lang đá, lo lắng đi tới đi lui. Vừa thấy Bạch Thanh, liền bước nhanh đến, nhìn lên nhìn xuống, muốn xác định nàng yên lành không bị thương tổn gì.



- Ta không sao!



Bạch Thanh tâm tình vui vẻ, khoác cánh tay của nàng, cười cười nói,



- Chúng ta về thôi!



- Bạch Thanh, ngươi là kẻ lừa gạt, đại lừa gạt...... thả ta ra ngoài, van cầu ngươi, thả ta......



Tô Mai bên trong lao ngục, chửi rủa đã rồi lại bắt đầu cầu xin.



Nhan Di Á có chút hoài nghi, không biết nàng rời đi một lúc bên trong đã xảy ra chuyện gì.



Bạch Thanh mặc kệ, cước bộ nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nhan Di Á có chút bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười đi theo.



Sau khi ngồi trên xe ngựa, Bạch Thanh vẫn luôn cười vui vẻ. Dù Nhan Di Á tò mò, nhưng thấy nàng sẽ không nói, nên cũng không truy vấn.



Chỉ là lúc này thấy nàng tâm tình rất tốt, nhịn không được liền mở miệng nói:



- Ca ca truyền tin, nói hai ngày nữa sẽ trở lại, Thanh Nhi, sáng mai ngươi tới hầu phủ, được không?



Bạch Thanh nghe vậy, khuôn mặt tươi cười liền cứng đờ.



Tiếu Túc, muốn trở về rồi?



Cái người hơn nửa đêm vụng trộm xông vào khuê phòng của nàng, còn ôm nàng, nằm trên giường của nàng một đêm, sau đó một câu cũng không lưu lại, liền lặng lẽ rời đi, đã muốn trở về rồi?