Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 72 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Tống Sùng hạ lệnh truy sát Tiếu Túc, tên thủ lĩnh hắc y nhân lập tức phi thân tiến lên, vung kiếm đâm thẳng mặt Tiếu Túc, giọng nói khoái trá vang lên:



- Tiểu tử Tiếu Túc, nạp mạng đi.



Đối thủ mất một môn đồ đắc ý, trợ lực cường lực cũng sẽ bị trừ bỏ, thân là người Bách kiếm môn, hắn rất cao hứng a!



Từ mười bảy năm trước trang chủ Bạch Vân sơn trang đoạt minh chủ võ lâm trên tay Bách kiếm môn, hai môn phái vẫn luôn bất hòa như nước với lửa.



Tiếu Túc là đệ tử đích truyền duy nhất của minh chủ Diêu Nguyệt Hi, lại có xuất thân từ danh gia vọng tộc, còn có hoàng thượng là hoàng cựu phụ.



Sau này hắn lại đầu quân, lấy quân công lập nghiệp, phong làm hầu, hơn phân nửa hảo hán cũng rất tôn sùng.



Những năm gần đây, thanh danh của hai người trong chốn giang hồ càng ngày càng vang dội. Diêu Nguyệt Hi ngồi trên vị trí minh chủ càng vững chắc, còn có thể tiếp tục kế nhiệm.



Bởi vì vậy, Bách kiếm môn càng không yên.



Ngày đại hội võ lâm càng lúc càng gần, động tác của bọn họ cũng không ít.



Nhưng Tiếu Túc chưa từng nghĩ, Bách kiếm môn ở trên giang hồ được xưng là danh môn chính phái lại bí mật đầu phục Ký Vương, còn làm ra loại chuyện cướp giết này.



Nghĩ không ra cũng mặc kệ, tính tình của hắn trước giờ luôn là người không phạm ta, ta không phạm người.



Nếu Bách kiếm môn chọc lên đầu hắn, thì hắn cũng không phải là quả hồng mềm, tùy ý người nắn bóp.



Thấy mũi kiếm của đối phương sắp chạm đến cổ họng mình, Tiếu Túc cử động một chút, loáng một cái biến mất.



Đến sau lưng Tống Sùng trường kiếm đặt trên cổ hắn, ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy chỗ đại huyệt.



Tống Sùng cảm thấy cả người cứng ngắc, tay chân không nghe sai sử, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm cũng không thể phản kháng.



Trong lòng hắn hối hận không thôi, vốn định nhìn Tiếu Túc vô lực vì chiến đấu mà sắp bỏ mạng, lại nghĩ bên ta còn hai mươi người mới tới, còn có cao thủ của Bách kiếm môn trợ trận.



Hắn bị thương quá nặng sẽ không cách nào thoát khỏi, mới nhịn không được mà hiện thân, muốn thuyết phục hắn lần cuối cùng. 



Không nghĩ tới lại tính sai, đối phương nỏ mạnh hết đà, lại là giả bộ.



Tên thủ lĩnh hắc y nhân cũng không dám tin, hắn xưa nay tự xưng là võ công cao cường, ngay cả Tiếu Túc ở trên hắn, thì hắn vẫn cảm thấy mình cũng không kém nhiều lắm. 



Không nghĩ tới đối phương bị trọng thương đến tình trạng này, còn có thể tránh được kiếm của hắn, hơn nữa còn bắt cóc Tống đại nho. 



Khác gì tát một cái tát vang dội trên mặt hắn, không lưu tình chút nào.




Kéo áo choàng, ngăn trở gió lạnh, hắn mở miệng khuyên nhủ:



- Điện hạ, trở về đi!



- Được, trở về.



Thái tử gật đầu đáp, bước ra khỏi đình.



Nhưng mới bước được hai bước, lại không biết hắn nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu quái dị nhìn Bạch Triệt.



Một lúc lâu sau, mới bỡn cợt cười nói:



- Hôm nay đến phủ ngươi. Đột nhiên, nghe nói ngươi có một hài tử, ta còn chưa thấy qua, hôm nay không có chuyện gì, ta làm thúc phụ, cũng phải đi xem điệt nhi mới đúng.



Vẻ mặt Bạch Triệt đen thui, âm thầm phỉ nhổ chính mình mới vừa rồi còn có vài phần đồng tình với hắn.



Thấy hắn thay đổi sắc mặt, thái tử lại nở nụ cười nói tiếp:



- Hôm qua Dân Nhi còn nói, đã lâu không thấy Thanh nhi cô cô, ta liền phân phó người hồi cung dẫn hắn đến, cùng ta đi nhìn tiểu đệ đệ! Ha ha......



Nói xong, liền hạ lệnh cho thị vệ hồi đông cung đem hoàng trưởng tôn đến Bạch phủ.



Bạch Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ, biết gần đây thái tử bị nghẹn khuất, nghe thấy lời đồn thổi bên ngoài, rất hứng thú muốn đến Bạch gia xem náo nhiệt đi.



Mặc dù là bất đắc dĩ, cũng mặc kệ hắn khỉ gió, tùy ý hắn chơi đùa. Gần đây hắn quá bận rộn, được nửa ngày nhàn hạ để hắn vui đùa một chút cũng không sao.



Hai người chuẩn bị đánh ngựa hồi kinh, đúng lúc này, một con ngựa màu rám nắng chạy nhanh tới.



Hai người quay đầu nhìn, thái tử không khỏi nhíu mày nói:



- Kia không phải là ngựa của Tử Truyền sao?



Ba người chọn ngựa cùng ngày cùng trại đương nhiên sẽ nhìn ra ngựa của nhau.



Bạch Triệt là người tập võ, nhãn lực so với Thái tử mạnh hơn một ít, hắn thấy rõ ràng Tiếu Túc đang nằm trên ngựa, trên cánh tay cắm mũi tên. Trong lòng cả kinh, la lớn:



- Là Tử Truyền, hắn bị thương. Mau, ngăn ngựa lại.



Còn chưa nói xong hắn đã đánh ngựa chạy tới ngăn đón.