Ác Hán
Chương 332 : Tào Lữ Thông Gia
Ngày đăng: 20:22 18/04/20
* Nhảy số chương thôi nhé, nội dung vẫn bình thường.
Côn trùng kêu, gió thổi nhè nhẹ.
Gió từ Thông Lĩnh thổi tới, đến Thú huyện thì không còn mãnh liệt nữa.
Trăng sáng treo cao, trời sao lấm chấm, phủ đại đô đốc lúc này đã tắt đèn chìm vào bóng tối.
Một bóng đen lặng lẽ tới cửa thư phòng Đổng Phi thường làm việc, do trời nóng, cửa phòng mở toang, Đổng Phi ngủ gục trên bàn, ánh đèn trong phòng lay lắt.
- Kẻ nào?
Khi bóng đen sắp đi qua cửa thư phòng thì một giọng âm u lạnh lẽo vang lên, từ trong bóng tối một người nhảy ra, mặc giáp đen che ngực và chỗ trọng yếu tứ chi, nhìn nam tử kia.
- A, tiểu nhân là Đồng Hi, tham kiến giáo úy đại nhân.
Người đó là nam nhân chừng ba mươi, trông khôi ngô cường tráng.
Giáo úy trước mặt hắn là Đổng Thiết, người không mang binh khí mà khiến người ta lạnh run. Đổng Hi biết trong phủ đại đô đốc, người khó đối phó nhất không phải là Đổng Phi, mà là Đổng Thiết.
Đổng Thiết đã lập gia thất, nhưng ở trong phủ đại đô đốc, thường ngày đảm nhận chuyện hộ vệ, toàn bộ hộ vệ trong phủ đều là kỹ kích sĩ do một tay Đổng Thiết huấn luyện ra. Nhìn hắn không mang kiếm, nhưng ai cũng biết người Đổng Thiết không bao giờ rời kiếm, nói tới giết người, không kém bất kỳ ai.
Đổng Hi nói:
- Tiểu nhân thấy đại đô đốc ngủ rồi, sợ đại đô đốc bị lạnh, cho nên.
- Ngươi không biết người thường không được tự tiện tới gần đây à? Niệm tình ngươi từng lập đại công, không truy cứu, đi mau đi.
Đổng Hi vội tạ ơn rời đi.
Đổng Thiết đứng trước cửa, nhìn theo tới khi bóng người Đổng Hi biến mất, nhếch mép cười âm lãnh.
- Tên đó đi rồi à?
- Đi rồi!
Người hỏi là Đổng Phi trước đó còn ngủ say trên bàn, y đi tới bên cạnh Đổng Thiết, nói:
- Tên này nhẫn nại lắm, có điều.. Hừm, quân sư đã an bài thỏa đáng chưa?
- Rồi ạ.
- Tốt, tiếp tục theo dõi hắn. Mẹ nó, đừng để ta nhìn thấy tên khốn đó nữa, nếu không ta không nhịn nổi.
- Vâng.
Đổng Thiết đáp lời, biến vào bóng tối.
Rời thư phòng, Đổng Hi thấy lưng đã ướt đẫm, toàn bộ phủ đại đô đốc, không một ai muốn đối diện với Đổng Thiết, kẻ đó lúc nào cũng ngập ngụa sát khí.
Phủ đại đô đốc có ai chưa giết người? Nhưng không ai có sát khí như bảo kiếm rét buốt giống Đổng Thiết. Đổng Hi không có, hoặc là hắn cố ý dấu đi, người thường căn bản không nhận ra.
Đi tới bên chòi nghỉ ngồi xuống, Đổng Hi thở dài, tới Tây Vực ba năm rồi, vốn tưởng dựa vào công hiến đầu Đổng Trác có thể tiếp cận Đổng Phi. Không ngờ Đổng Phi quanh năm tác chiến bên ngoài, trong phủ canh phòng nghiêm ngặt hơn phủ thái sư.
Khi có Đổng Phi, có Đổng Thiết và Cự ma sĩ thủ vệ.
Khi không có Đổng Phi, toàn phủ nằm trong tay Hổ nữ doanh.
Danh nghĩa thống lĩnh Hổ nữ doanh Đổng Viện nắm, có điều đa số thời gian Đổng Viện ở nhà quản giáo con gái, sau lại mang thai, nên dần dần ít tới Hổ nữ doanh, ở nhà chăm chồng dạy con, tĩnh dưỡng thân thể.
Giả Hòa luôn áy náy vì cái chết của Mã Siêu, cho nên mỗi lần thấy Mã Thiết, lòng luôn sinh ảo giác :" Mã Siêu còn sống!" Lòng thở dài, cười nói:
- Trọng Khởi, vội vã như vậy định đi đâu?
- Tiên sinh, phụ thân đã hạ quyết tâm, chuẩn bị điều động binh mã, tập kích Thước Âm.
- Hả?
Giả Hòa ngớ người, thân là quân sư của Mã Đằng, vừa mới rời Lệ Tổ vài ngày mà đã xảy ra loại chuyện này? Trước kia Mã Đằng do dự chuyện tập kích Thước Âm mãi, vì thái thú Từ Vinh dùng binh cực kỳ lão luyện, Mã Đằng đánh mấy lần đều bị Từ Vinh ép rút lui, trong lòng khó tránh khỏi có ám ảnh.
Sao lần này lại quyết đánh Thước Âm rồi?
Giả Hòa định lên tiếng hỏi thì thấy Mã Thiết đã lên chiến mã.
- Tiên sinh cứ vào hỏi là biết, phụ thân đang ở thư phòng, ta còn quân vụ, thứ Trọng Khởi đi trước một bước.
Nói xong Mã Thiết vung roi phóng vút đi.
Giả Hòa vào phủ nha, thấy bên trong đi lại tấp nhập, có vẻ rất bận rộn, ở cửa thư phòng có một tướng lĩnh thanh niên đứng nghiêm.
- Mạnh Thúc đã khỏe hẳn chưa?
Thanh niên đó là Mã Khuê, tên chữ Mạnh Thúc, năm xưa Điển Vi chiếm Thước Âm, đánh chết Mã Siêu, Mã Khuê bị Sa Ma Kha bắn bị thương, rơi vào rãnh nước nên mới giữ được tính mạng.
Chỉ là thương thế rất nặng, sau khi tìm được Mã Đằng, luôn phải dưỡng bệnh.
Giả Hòa thấy hắn đứng cảnh giới cửa thư phòng biết chuyện này không nhỏ.
Mã Khuê khom người cung kính nói:
- Tiên sinh, thúc phụ có lệnh, người tới không cần thông báo, cứ vào thẳng là được.
Giả Hòa gật đầu vào thư phòng, liền thấy Mã Đằng đứng trước bản đồ Hà Tây, lưng xoay về phía cửa phòng, đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
- Chủ công!
- À, Văn Thúc, cuối cùng ngươi đã về.
Mã Đằng xoay người lại, khuôn mặt âm u nặn ra nụ cười, chỉ là nhìn rất không tự nhiên.
Chẳng trách, mấy năm qua Mã Đằng sống chẳng dễ dàng gì. Tây Vực Đổng gia ngày càng mạnh, phía An Định bị Sóc Phương quấy nhiễu, khổ công kể siết. Võ Đô có Tô Cố, Tam Phụ có Lý Quách. Đừng thấy Mã Đằng nắm giữ bốn quân Lương Châu, thực tế chỉ là cái xác không.
Nhân khẩu Kim Thành Lũng Tây bị Đổng Phi di cư hết sạch rồi, mặc dù qua vài năm điều chỉnh, nhưng không bì được một nửa năm xưa.
Mấy phía thụ địch, khiến Mã Đằng bức thiết cần một không gian để toan tính, ông ta nhắm vào Hà Tây, nhưng đánh mãi không công phá được Thước Âm, tuổi mới trên bốn mươi mà hai mai đã hoa râm, mặt già nua vô cùng.
Giả Hòa hỏi nhỏ:
- Chủ công định xuất binh à?
- Chính thế.
Mã Đằng cười ha hả, lấy một bức thư trên bàn đưa cho Giả Hòa:
- Văn Thúc, ngươi xem phong thư này trước đi.
Giả Hòa nhận lấy mở ra xem kỹ một lượt, thư do Trương Mãnh viết.