Ác Hán

Chương 344 : Danh Sĩ Chết Yểu (3)

Ngày đăng: 20:22 18/04/20


Có điều đi xuống thành, nụ cười trên mặt Đổng Phi tắt ngay. Đừng thấy y ở trên tường thành mắng chửi cười nói, y tự biết tình hình không lạc quan.



- Chủ công, hay là mai cho Cự ma sĩ ra giết một trận nữa.



Đổng Phi khẽ lắc đầu:



- Đừng vội, Cự ma sĩ chưa tới thời khắc quan trọng không nên tùy tiện xuất động. Chúng ta phải cầm chân Lý Giác ở thành Mi Huyện, ta không hi vọng hắn chạy mất, đó chẳng phải chuyện vui vẻ gì.



- Nhưng theo kế hoạch, ít nhất phải ba bốn ngày nữa Điển tướng quân mới tới nơi.



Diêm Phố và Triệu Sầm đều lộ vẻ lo âu, dù sao hai người bọn họ chưa thực sự trải qua chiến đấu thảm liệt như vậy, trong lòng khó tránh khỏi bất an.



Nhưng Đổng Phi đã trải qua vô số trải nghiệm sinh tử, có lo lắng cũng không biểu hiện ra ngoài:



- Ta đánh cược với các ngươi, trong vòng hai ngày Đình hầu ắt sẽ tới Mi Huyện.



Hai ngày?



Diêm Phố nhìn Đổng Phi không tin, từ Hán Dương đột nhập vào Quan Trung không phải chuyện dễ dàng, Đình hầu có lợi hại tới mấy cũng không thể bay qua được.



Nhưng Đổng Phi có lòng tin.



Tính cách huynh trưởng nhà mình thế nào sao y không biết.



Nay Lương Châu đã hỗn loạn với tính cách của Điển Vi, thêm vào sức chiến đấu của quân Nguyên Nhung, chắc chắn sẽ đi suốt ngày đêm tới giúp y.



Hai ngày, đại ca nhất định tới dưới thành Mi Huyện.



*********************



Đêm đó, Mi Huyện yên ắng, Đổng Phi không ngủ, một mình ngồi trong đại sảnh huyện nha, nhìn bản đồ Quan Trung cỡ lớn treo trên tường.



Đảm nhận thủ vệ là Việt Hề cùng mười mấy Kỹ kích sĩ.



Đại chiến Quan Trung đã sắp tới hồi kết.



Hẳn Hán Thăng đại ca cũng chẳng mấy chốc là tới được Tiêu thành, với bản lĩnh của hắn và Văn Sinh, đây không phải là vấn đề. Chỉ là sau trận chiến này Bối Ngôi quân nhất định tổn thương thảm trọng, không tránh được bị cằn nhằn một phen.



Sau đại chiến Quan Trung, đại chiến Đạn Hãn Sơn của Lư sư sẽ bắt đầu, có lẽ đúng như Văn Hòa tiên sinh nói, nếu trận chiến này thành công, cương vực Đại Hán trong ba trăm năm không có loạn giặc Hồ nữa.



Nghe có vẻ không tệ.



Đổng Phi đang chống tay trầm tư trước bản đồ đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng náo loạn:



- Xảy ra chuyện gì rồi?



Việt Hề vội vàng đi vào báo:



- Chủ công, trên tường thành phát hiện ra đại doanh quân Lý Giác có động tĩnh.



- Ồ, theo ta lên xem.



Đổng Phi lấy làm lạ, vội vã lên tường thành.



Diêm Phố và Triệu Sầm đã có mặt trên thành lâu, Đổng Phi chẳng kịp đáp lễ, đặt tay lên mi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong đại doanh quân Lý Giác ánh lửa ngợp trời, tiếng chém giết ngày càng lớn.



Một đội nhân mã trang bị đặc biệt ẩn hiện trong ánh lửa, Đổng Phi mừng rỡ, trang bị đó chẳng phải của quân Nguyên Nhung hay sao?
Đổng Phi nghi hoặc nhận lấy thư xé ra, đọc nhanh một lượt, thức thí hét lên một tiếng kinh hãi.



Điển Vi ngạc nhiên:



- Huynh đệ, xảy ra chuyện gì rồi?



Nhưng Đổng Phi không trả lời, Điên Vi đẩy y mấy cái mới tỉnh lại, mắt có ánh lệ:



- Đại ca, Lư sư ... Đi rồi.



****************************



Năm Hưng Bình thứ tư, nếu tính theo lịch đời sau là năm 196 SCN, trong năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, đều xoay quanh Tây Vực.



Đổng Phi bình định Tây Vực, lập quận cải cách, xuất binh Hà Tây, chiếm lĩnh Quan Trung.



Với bách tính sống dưới bầu trời Đại Hán mà nói, năm đó chắc chắn là rất hãnh diện, vì cương vực Đại Hán tăng thêm gần một phần ba, người Hung Nô bị coi như mãnh thú đã tan tành trong năm đó.



Đây là vinh quang chưa từng có từ thời Đại tướng quân Đậu Hiến.



Chỉ là vinh quang này không làm Hán thất từ suy chuyển hưng, mà càng ngày càng đi xuống, trong đó sự kiện có tính đại biểu nhất là Hán quân Bắc trung lang tướng, Xa kỵ tướng quân, Hòe Lý hầu Lư Thực qua đời.



Nếu nói trong 12 năm từ khi loạn Hoàng Cân tới Hung Nô diệt vong, cả triều đình Đại Hán có ai uy vọng cao nhất, công lao lớn nhất, học thức rộng nhất, danh tiếng dân gian tốt nhất, đó là Lư Thực Lư Tử Can.



Bốn chứ Quốc sĩ vô song dùng trên người Lư Thực không ai đứng ra phản đối.



Nếu hỏi thanh danh Lư Thực cao tới đâu? Vậy chỉ cần xem sau khi tin tức Lư Thực qua đời truyền ra có gì xảy ra, Tào Tháo lập tức hạ lệnh Thái Sử Từ rút khỏi Hàm Cốc Quan. Viên Thiệu đã công chiến Ngũ Nguyễn Quan, đoạt Đại Quận không ngờ dưới tình thế tốt như vậy lại ngừng công kích.



Tôn Sách, Chu Du đang vây công Lịch Dương, nhưng khi thành sắp phá lại ngừng đánh ba ngày, để tế vong linh Lư công.



Toàn bộ Quan Trung, Lương Châu, Tây Vực đều im ắng.



Đổng Phi lệnh tam quân đeo tang, tưởng niệm Lư Thực, khiến cho Tào Tháo ngửa mặt lên trời thở dài nói: Tử Nhược được một nửa Lư công là tháo mãn nguyện rồi.



Đầu tháng mười, mùa đông mới tới, nhưng với cả Hán thất mà nói, chính là giữa mùa đông giá rét. Cái chết của Lư Thực đại biểu cho một thời đại kết thúc.



Tiếp theo sẽ là năm tháng như thế nào đây?



******************



Lưu Bị mang đồ tang, khuôn mặt tiều tụy, nếu nói hắn không oán hận Lư Thực thì đó là nói dối không chớp mắt.



Nhưng bất kể thế nào, khi Lưu Bị không có một xu dính túi, Lư Thực tiếp nạp hắn, truyền thụ cho hắn học vấn và bản lĩnh, ân tình này. Lưu Bị cũng không thể quên, năm xưa lúc hắn thất bại nhất, Lư Thực không đưa tay ra đỡ.



Nhưng sau khi Lư Thực chết, Lưu Bị tự hỏi lương tâm, thực sự cảm nhận được sự quan tâm Lư Thực dành cho hắn.



Ngoài thành Hạ Phì, Lưu Bị ngồi trong đại trướng, mắt sưng húp như quả đào.



Ai cũng nói Lưu Huyền Đức giỏi khóc, chưa nói trước kia nước mắt hắn rơi có thật hay không, nhưng hôm nay hắn rất đau lòng, Quan Vũ ở bên nhìn Lưu Bị, trong lòng cũng không dễ chịu.



Nổi khổ của huynh trưởng, người khác không biết chứ Quan Vũ không biết sao được, quân công hiển hách thành tiểu lại huyện thành. Từ người đứng đầu một huyện biến thành loạn đảng, nhà tan cửa nát, chìm nổi mười mấy năm, chua xót trong đó, Quan Vũ ở bên thấy hết.



Đại ca sống chẳng dễ dàng gì.



- Ca ca, đừng đau khổ nữa. Lư công đi rồi, nhưng chúng ta còn phải sống tiếp.