Ác Hán
Chương 347 : Phá Trường An
Ngày đăng: 20:22 18/04/20
Quan Trung tuyết rất to.
Qua một trận tuyết lớn, tám trăm dặm Tầm Xuyên phủ một màu trắng, đẹp vô cùng.
Cố đô Trường An, lấy ý từ câu "Trường trì cửu an", được xây dựng trên cơ sở Hàm Dương thời Tần.
Sử Ký có ghi: Hán Trường An, Tần Hàm Dương dã. Từ thời Tần Huệ Vương, Hàm Dương không ngừng mở rộng về phía nam, ở bờ nam Vị Hà xây dựng những kiến trung Hưng Nhạc cung, Cam Tuyền cung, A Phòng cung. Hán tổ Lưu Bang được thiên hạ dựng đô ở Trường An, đem Hưng Nhạc cung đổi thành Trường Nhạc cung, trên cở sở Chương Đài thời Tần xây dựng Vị Ương cung, coi như một loại kế thừa thời Tần.
Tường thành Trường An dài tổng cộng 62 dặm, mỗi mặt tường thành tổng cộng có ba cổng, tổng cộng 12 cổng.
Từ khi Vương Mãng soán vị, Hán Quang Vũ hưng Hán, Trường An là Tây đô sớm đã bị che lấp bởi sự phồn hoa của Đông đô Lạc Dương.
Lý Giác Quách Tỷ không giỏi quản lý, làm tòa cổ thành lớn càng thêm rách nát.
Tuyết lớn đổ xuống thành Trường An, chiến sự các nơi ở Quan Trung lần lượt kết thúc, chỉ còn lại một tòa cô thành.
Đổng Phi không vội đánh Trường An.
Tuy nói Trường An rách nát, nhưng dù sao nó cũng là đô thành Hán thất, tường thành của nó kiên cố, không phải dễ công phá, nên Đổng Phi áp dụng sách lược vây mà không công.
Qua một ngày, Quách Tỷ tại Trường An khó sống thêm một ngày.
Báo thù không nhất định đơn giản là giết người, mà hành hạ, cho hắn mỗi ngày sống trong sợ hãi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi người bên cạnh đều có thể giết hắn, tư vị đó còn khó chịu hơn cái chết.
Đổng Phi lập soái phủ ở Võ Công huyện.
Đường đường là Võ Công hầu mà không có phong ấp của mình, nói ra khó tránh khỏi làm người ta chê cười. Võ Công sát Trường An, vừa vặn dùng làm nơi đốc chiến. Quân nhu lương thảo từ Tây Vực không ngừng chảy vào Quan Trung, không chỉ giải quyết vấn đề lương thảo của Hán An quân, mà còn giải quyết vấn đề nạn dân do chiến loạn liên miên tạo thành.
Đổng Phi đang đợi một người, y hi vọng Lư Thực tận mắt nhìn thấy y đánh chiếm Trường An.
Là an ủi cũng được, là lý tưởng cũng thế, bất kể nói thế nào, quay về Trương An coi như dấu hiệu phục hưng Hán thất.
Võ Công hầu phủ nằm phía tây bắc Võ Công huyện, đây vốn là trạch viện của một thế tộc đương địa, có điều khi đoạt được Võ Công huyện, Đổng Phi trực tiếp lệnh người tiêu diệt thế tộc đó. Thực tế một đường từ Võ Uy tới đây, sách lượng Hán An quân chấp hành là hủy diệt thế tộc Quan Trung.
Dù sao thế tộc Quan Trung không có một nhà nào thân Đổng, nghi môn càng lớn, nói rõ các người càng gần gũi vỡi Lý Quách, vậy chính là kẻ thù của Đổng gia, giữ các ngươi có tác dụng gì?
Người đọc sách? Giữ lại đã, tương lai ắt có người đối phó với bọn chúng, trong kế hoạch của Giả Hủ, thanh trừng thế tộc Quan Trung chiếm cứ một bố phận lớn.
Trong đại sảnh lò than cháy bừng bừng, ấm áp vô cùng.
Đổng Phi ngồi ở chính giữa, bên trái là Điển Vi, tiếp theo đó là Hoàng Trung, Thành Nghĩa, Văn Sính. Bên phải là mưu sĩ, Từ Thứ, Giả Mục, Diêm Phố, Tưởng Cán, Thạch Thao, Pháp Chính.
Đám Lý Nho vì phải xử lý sự vụ Tây Vực nên không tới, trong đại sảnh đại đa số là mưu thần.
Đổng Phi đặt thư xuống, ngẩng đầu lên:
- Mọi người, Mã Lãng là ai, vì sao ta chưa từng nghe tới cái tên này?
Tất cả mọi người đều lộ vẻ hoang mang, đúng là cái tên rất xa lạ, chưa ai nghe nói qua.
Từ Thứ lên tiếng:
- Nhìn thủ đoạn của người này, hẳn không phải là mưu sĩ bình thường, đáng lý phải có chút danh tiếng mới đúng.
- Đúng thế, người đưa kế này cho Lưu Bị, dứt khoát không phải hạng vô danh. Cao minh, để Lưu Bị lấy danh Lưu Tuyên ra mặt, một bức thư thuyết phục được Lưu Biểu suất binh Giang Hạ, kiềm chế binh mã Tôn Sách, còn chiếm được Cửu Giang.
Đổng Phi nhíu mày lẩm bẩm:
- Mã Lãng, Mã Bá Đạt à ...
Tưởng Càn đột nhiên nói:
- Chủ công, Càn biết một người tự Bá Đạt, nhưng người này không phải họ Mã, mà là Tư Mã, người huyện Hoằng Nông, tên Tư Mã Lãng, nếu là người này, thì có khả năng.
Đổng Phi lật mặt kia bức thư xem, rồi vội hỏi:
- Thủy Kính sơn trang có một kẻ tên Mã Ý phải không?
- Mã Ý?
Từ Thứ và Thạch Thao đều từng học ở Thủy Kính sơn trang, không biết trong đó có học sinh này.
Vẫn là Tưởng Cán lắc đầu nói:
- Theo Càn biết không có người này, có điều Tư Mã Ý là đệ đệ Tư Mã Lãng, năm nay hẳn là .... Mười tám tuổi, còn nhớ Bàng Thống từng nói, Thủy Kính sơn trang chỉ có mấy học sinh đáng kể, Tư Mã Ý là một trong số đó.
Mã Lãng là Tư Mã Lãng, Mã Ý là Tư Mã Ý.
Vậy thì đúng rồi, Đổng Phi không biết Tư Mã Lãng, nhưng cực rõ Tư Mã Ý, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đó là nhân vật duy nhất khắc chế được Gia Cát Lượng, có thể nói là kẻ đáng nể.
Có điều Tư Mã Ý này có phải là Tư Mã Ý đó không?
Đổng Phi không tin lắm, trong trí nhớ thời đầu Tư Mã Ý lặng lẽ vô danh, nhưng Tư Mã Ý trong miệng Tưởng Cán có vẻ nổi quá.
Đổng Phi ném thư vào chậu than, trầm ngâm một lúc nói:
- Các vị cho rằng tiếp theo Lưu Bị sẽ phát triển như thế nào?
Câu này hiển nhiên là hỏi các mưu thần.
Điển Vi ở bên cạnh tự động bỏ qua lời Đổng Phi, cầm chén rượu nho, ngươi một chén ta một chén, uống thoải mái.
Từ Thứ suy nghĩ rồi đáp:
- Theo Thứ thấy, Lưu Bị cùng Tôn Sách, Tào Tháo sẽ hòa đàm.
- Nói rõ hơn đi.
- Chủ công nghĩ mà xem, nay chúng ta chiếm cứ Quan Trung, chư hầu Quan Đông sẽ nhìn nhận việc này như thế nào?
Đám Điển Vi mất hết kiên nhẫn thúc ngựa lên:
- Chủ công đang tử chiến, đám chúng ta sao có thể bàng quan.
- Đúng thế.
Đám Triệu Vân điểm binh, xông vào thành Trường An, có điều trong đầu hiện lên cảnh Đổng Phi chém giết trên tường thành, không khỏi khiếp hãi: Cái tên Bạo Hổ đúng là danh bất hư truyền.
Cửa thành bị phá, tiếp đó là Vị Ương cung.
Thủ quân mất chiến ý, bị giết cho chạy tán loạt, Đổng Phi đánh giết trên tường thành, thấy Đổng Phi dẫn Sư tông thú đứng ở đường cạnh thành lâu thì không nhịn được cười.
Trên đời này nếu nói ai hiểu được tâm sự của y nhất thì trừ người nhà và thê tử ra, e đó là Tiểu Thiết.
Không cần nói gì, Đổng Phi tung mình lên ngựa, Sư tông thú dựng người hí vang, tung vó hướng về phía Vị Ương cung.
Dọc đường không hề bị ngăn cản gì cả, Đổng Phi dẫn các tướng đánh tới người Vị Ương cung, nhưng thấy cổng chính mở rộng, thủ quân thì đã chạy mất tăm mất tích, cả cung thành bao la chẳng thấy bóng người.
Thúc ngựa tới Kim Loan Điện, Đổng Phi bỏ ngựa đi vào, nhưng cảnh tượng trước mắt làm y sửng sốt..
Một người trung niên ngồi trên long ỷ giữa đại điện, đang cười ha hả không ngừng, thân mặc long bào, đầu đội mũ miện. Trang phục thiên tử, chỉ có điều trong cái vẻ này thì có lẽ là đã điên rồi.
Kẻ đó chính là Quách Tỷ.
Đằng sau lưng Quách Tỷ là một nữ nhân tuổi chừng trên dưới bốn mươi, tuy tuổi hoa đã qua, nhưng phong vận vẫn còn, lúc này cầm một thanh bảo kiếm, nhìn Đổng Phi cười:
- Có phải trước mặt là Võ Công hầu không?
Nữ nhân đó đối diện với đao kiếm sáng loáng mà chẳng hề sợ hãi:
- Thiếp thân là thê tử của Quách Tỷ, đã đợi Võ Công hầu từ lâu.
Đổng Phi chợt có cảm giác kỳ quái:
- Quách Tỷ làm sao thế?
- Điên rồi ... Ta đã nói từ lâu, hắn không phải kẻ làm được đại sự, nhưng hắn không chịu nổi người khác dụ dỗ ... Giờ điên cũng tốt, ít nhất mặc trang phục này vào, hoàn thành được mộng tưởng. Võ Công hầu, thiếp thân chúc mừng ngài nay báo được thù lớn, thiếp thân không cầu ngài tha thứ, chỉ mong ngài đáp ứng một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
- Ta và hắn chết rồi, mong ngài chôn hai chúng ta một chỗ, thiếp thân cảm kích vô cùng.
Nữ nhân này vẻ mặt trông vô cùng thản nhiên, lúc ăn nói càng lộ ra khí chất ung dung, Đổng Phi cảm thấy nữ nhân này rất giống một người y biết, Hoa Man, mẫu thân trên danh nghĩa của y, mặc dù không có liên hệ máu mủ gì, nhưng là một trong số những người quan trong nhất cuộc đời y, vọt miệng nói:
- Ta có thể tha cho phu nhân không chết.
- Tha với không tha gì chứ, làm việc là phải chịu báo ứng, chỉ là chuyện trên đời này sao nói rõ được. Võ Công hầu, chúng ta tự hỏi lòng vẫn trung thành với thái sư, nếu chẳng phải thái sư muốn giết, sao hắn mưu sát thái sư? Ngươi làm nhục con gái ta, làm bẽ mặt hắn, thù hận này làm sao hóa giải? Hôm nay ngài không giết ta, ngày khác ta nghĩ cách giết ngài, Võ Công hầu, nghe xong những lời này, ngài còn dám tha cho ta không?
Nữ nhân đó chậm rãi nói, làm mọi người không ai nói được gì.
Đúng thế, giết đi giết lại, ai đúng ai sai còn nói rõ được sao?
Đổng Phi vẫn nói:
- Ta có thể tha cho phu nhân.
Nữ nhân đó cười:
- Võ Công hầu mặc dù muốn tha cho ta, nhưng ta không muốn sống một mình, hắn đi rồi, con gái không còn nữa, ta sống một mình có ý nghĩa gì? Báo thù à, ha ha ha, ta quá mệt rồi, không muốn phí tâm tư nữa. Có điều ta có một câu tặng ngài: Kẻ giết người sẽ bị người giết, hôm nay giết người, sớm muộn ngày khác bị người ta giết.
Dứt lời đâm chết Quách Tỷ, trở kiếm đâm mình, ngã vào lòng Quách Tỷ.
Đổng Phi bước tới, nhìn phu thê Quách Tỷ chết rồi nhưng vẫn ôm lấy nhau, ngồi xuống, khẽ vuốt mắt nữ nhân đó:
- Phu nhân nói không sai, trên đời nào có đúng sai gì? Giết đi giết lại, sao có thể còn dùng hai chữ đúng sai để giải thích? Có điều cha ta không giết hắn thì hắn sẽ không giết cha ta sao? E phu nhân cũng không nói rõ được. Kẻ giết người sẽ bị người giết ... Ta hiểu điều này từ lâu, có điều mạng ta không phải do trời, kẻ nào có thể giết nổi ta?
Nói tới đó đứng dậy:
- Người đâu, mang xác bọn họ đi, chôn ngoài thành Trường An, theo di chúc phu nhân, chôn họ với nhau.
Từ sau khi Đổng Trác bị giết, thù hận luôn đè chặt trong lòng Đổng Phi, y luôn cho rằng nếu như Quách Lý không giết cha mình, Đổng gia không phải lưu vong Tây Vực, tỷ tỷ không tự thiêu, tỷ phu không bị ám sát. Giang sơn Hán thất nhất định ca múa thanh bình, mà y thì sẽ thong dong nhàn nhã.
Đúng, Đổng Phi nghĩ như thế đấy.
Khi thê tử Quách Tỷ giết Quách Tỷ rồi tự vẫn bên cạnh hắn, Đổng Phi không hề cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ nên có, ngược lại cảm giác nặng nề vẫn đè chặt trong lòng.
Nếu cha ta không định giết Quách Lý, bọn chúng sẽ không giết cha ta sao?
Đôi khi chuyện là như thế, Đổng Phi bị đưa vào ngõ cụt, trở nên cố chấp.
Phu nhân Quách Tỷ không báo thù, nhưng bà ta dùng phương thức của mình, phát ra lời khiêu chiến với Đổng Phi.
Công chiếm Trường An xong, Đổng Phi suốt ngày rầu rĩ ủ rũ, may mà đám Điển Vi và Từ Thứ hiểu tâm tình của y, không ngừng khuyên nhủ mới làm Đổng Phi không bị lún sâu vào đó.
Phá rồi lại lập, loại chuyện này có thể nói là không bao giờ dứt.
Toàn bộ Quan Trung sau khi Trường An bị phá đều thở phào như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ba ngày sau khi Trường An bị công phá, Trần Đáo dùng kế điệu hổ ly sơn, dẫn Hoàng Phủ Thọ Kiên ra ngoài thành Lâm Kính. Hoàng Phủ Thọ Kiên tỉnh ngộ ra tấn công Lâm Kính dữ dội, nhưng lòng quân đã mất, sĩ khí suy sụp, bị Trần Đáo đánh bạn.
Hai vẹn Hoàng Phủ quân quy hàng hết, tám trăm thân vệ chiến tử, Hoàng Phủ Thọ Kiên tự sát.
Cả gia tộc Hoàng Phủ trong thành Lâm Kính bị hỏa thiêu mộ phần, hơn một trăm người trong họ không ai còn sống. Từ đó gia tộc Hoàng Phủ hiển hách trăm năm đã biến mất trong võ đài lịch sử.
Hay tin, Pháp Chính ôm linh bài phụ thân khóc lớn.
Trên đời này có nhân quả báo ứng sao?